Vương Giải Phóng vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên, thì kích động muốn chết, bởi vì ở trong lòng anh ta, Hoắc Cảnh Xuyên là thần tượng của anh ta, thần trong lòng anh ta.
Nếu nói đời này anh ta sùng bái ai nhất, vậy nhất định là Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên đã một mình đấu trăm người mở ra đường máu từ trong kẻ địch, tranh thủ cho người trong bộ đội của bọn họ con đường sống.
Anh là thần chiến tranh, sau này càng không gì có thể ngăn cản, nếu không nhiều năm như vậy đã không dựa vào chiến công mà thành đoàn trưởng trẻ tuổi nhất.
Phải biết rằng đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Quốc cũng phải 30 tuổi.
Mà Vương Giải Phóng cũng bị thương trong nhiệm vụ lần đó, dẫn tới chân tàn tật, rời khỏi bộ đội.
Cũng có thể nói thế này, Hoắc Cảnh Xuyên chính là ân nhân cứu mạng của Vương Giải Phóng.
Nếu không anh ta đã sớm chết trong nhiệm vụ lần đó.
Vương Giải Phóng nhanh chóng đi ra ngoài bảo Vương Dược Phú rót chén trà bưng tới đây, mà anh ta thì thân thiện nói chuyện phiếm với Hoắc Cảnh Xuyên.
“Đoàn trưởng Hoắc, anh trở về khi nào thế, sao trở về không nói với tôi một tiếng, tôi đi thăm anh.” Vương Giải Phóng âm thầm kích động xoa tay nhỏ, lúc này anh ta không còn dáng vẻ ổn trọng của một cục trưởng nên có.
“Vừa trở về không lâu.” Hoắc Cảnh Xuyên mới nói xong, thì Vương Dược Phú bưng trà đi vào, nhìn thấy lãnh đạo nhà mình cung kính với người trước mặt như vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút nghi ngờ.
Phải biết rằng cục trưởng của bọn họ có thể đi ngang trong huyện thành này, không ai dám không cho anh ta mặt mũi, nhưng mà Vương Dược Phú cũng chỉ nói thầm trong lòng, không dám nói ra ngoài.
Nếu không cục trưởng của bọn họ sẽ ném giày thối không biết đi bao lâu vào mặt anh ta, sau đó nói một câu anh nghĩ tôi là con cua tám chân à, còn đi ngang.
Chẳng qua Vương Dược Phú nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Xuyên ngồi bên cạnh, thì nhanh chóng rời mắt, ngoan ngoãn đứng bất động, quá dọa người.
Hoắc Cảnh Xuyên chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái, không nói chuyện, cúi đầu uống trà.
Bởi vì đi bộ lâu như vậy, anh thật sự khát nước.
“Vương Dược Phú, cậu còn có việc gì sao?” Vương Giải Phóng nhìn Vương Dược Phú hôm nay không có nhãn lực, trầm giọng hỏi.
“Cục trưởng, ngày mai tôi muốn xin nghỉ với anh, trong nhà có chút chuyện cần xử lý, việc gấp, là việc đại sự.” Vương Dược Phú đặc biệt chọn nói vào thời điểm này.
Bởi vì gần đây mỗi ngày đều có các hương thân tới trong cục báo án, nhà ai bị trộm mất gà, lương thực bị người ta bóc lột…
Người trong cục bị phân xuống dưới điều tra, cho nên dẫn tới hiện giờ nhân thủ không đủ dùng, cả đám bận rộn mệt muốn chết.
…
Nhân dịp hôm nay vui vẻ, có lẽ còn có thể phê cho anh ta, đợi lát nữa bên cha anh ta cũng tiện báo cáo kết quả công việc.
Không biết cha anh ta nhận được tin từ đâu, nói năm nay đại đội mất mùa lương thực, cha mẹ anh ta lo lắng con gái mới nhận không lâu trước đói bụng, sống chết muốn xuống nông thôn xem cô thế nào.
Hai vợ chồng già đã chuẩn bị đồ xong, chỉ đợi bên anh ta được phê nghỉ.
“Phê phê, đi đi, đi đi, đừng để tôi thấy được cậu.” Hiện giờ Vương Giải Phóng ước gì đuổi Vương Dược Phú đi nhanh lên.
Bởi vì cậu ta đang quấy rầy mình nói chuyện phiếm với đoàn trưởng Hoắc.
“Cảm ơn cục trưởng.” Vương Dược Phú thấy mục đích của mình đạt được, thì nhanh chóng rời đi, thuận tiện khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Ngoài cửa anh ta làm dấu tay thắng lợi.
“Cấp dưới, còn ít tuổi nên hơi ngứa da, anh đừng để trong lòng.” Đợi Vương Dược Phú rời đi, Vương Giải Phóng mới cười giải thích với Hoắc Cảnh Xuyên.
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên không để bụng nói, sau đó đặt chén trà trong tay xuống, nói ra ý đồ mình tới, không được mà nói anh sẽ nghĩ biện pháp.
Anh chưa từng cầu xin bất cứ người nào.
Cho dù năm đó bị kẻ địch bắt lấy, dùng roi dùng sức quất đánh, rải muối lên miệng vết thương của anh anh vẫn nghiến răng không xin tha.
Càng khỏi phải nói lúc trước còn có người cầm súng chĩa vào đầu anh, anh vẫn mặt không đổi sắc nói điều kiện với người ta.
Thanh niên trí thức kia ở một mình, không an toàn, trong nhà nuôi con chó sẽ an toàn hơn chút.
Hơn nữa con chó trong cục rất hung mãnh, còn cố gắng bảo vệ chủ, đối với thanh niên trí thức kia mà nói lại càng thích hợp hơn.
Vương Giải Phóng nghe anh nói như vậy trên mặt lộ vẻ khó xử, không phải là anh ta không muốn, thật sự là trong cục chỉ có hai con như vậy, còn bỏ ra rất nhiều tinh lực bồi dưỡng.