Nhưng e ngại địa vị của Hoắc Cảnh Xuyên ở nhà bọn họ, bọn họ làm anh trai chị dâu tuyệt đối không dám mở miệng ngăn cản, chỉ có thể nhìn Hoắc Đại Khánh xin giúp đỡ.
Chỉ có cha bọn họ mới ngăn chặn được tên nhóc này.
Hoắc Đại Khánh bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên ho khan hai tiếng, sau đó mở miệng nói chuyện:
“Lão tam, không phải là con muốn nuôi con chó này đấy chứ?”
“Vâng.” Hoắc Cảnh Xuyên không nghĩ tới con chó này ăn nhanh như vậy, mới một lát đã ăn hết bánh bột ngô anh ném xuống.
Hoắc Đại Khánh kêu thầm trong lòng đồ phá của, nhưng vẫn mở miệng khuyên bảo:
“Con chó này tốt thì tốt, nhưng trong nhà không nuôi nổi.”
“Lão tam muốn nuôi thì nuôi, con chó nhỏ như vậy có thể ăn bao nhiêu lương thực, coi như nuôi chơi đi.” Nhưng Vương Quế Anh bao che cho con thì không nhìn nổi, mở miệng phản bác ông ấy.
Bởi vì Vương Quế Anh biết con chó này là lão tam nhà mình muốn tặng cho thanh niên trí thức Lục người ta, khoảng thời gian trước thanh niên trí thức Lục nói nuôi chó trông nhà, có lẽ lão tam nhà bà ấy biết cho nên tìm một con mang về.
Không thể không nói Vương Quế Anh đúng là giỏi.
“Bà… Thôi, tùy mọi người.” Vợ đã lên tiếng như vậy, ông ấy còn có thể nói gì, cuối cùng Hoắc Đại Khánh vùi đầu ăn cơm.
Mà đám Hoắc Kiến Quốc nghe Vương Quế Anh nói như vậy, trên mặt không có nhiều kinh ngạc, bởi vì mẹ anh ta có thể nói ra được mấy lời này, dù sao mẹ anh ta cũng thiên vị lão tam hơn.
Tuy trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn kìm nén xuống.
Vương Quế Anh đưa nửa cái bánh bột ngô mình không ăn cho Hoắc Cảnh Xuyên, Hoắc Cảnh Xuyên lắc đầu không nhận, ăn cơm xong thì đi ra ngoài.
Từ khi ba thanh niên trí thức kia rời đi, người Hoắc gia đã về phòng mình, Hoắc Cảnh Xuyên thì ngủ trong phòng của anh trước khi tham gia quân ngũ.
Ăn cơm tối xong.
Mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, Hoắc Cảnh Xuyên lấy mấy cái bánh bao anh mua ở Tiệm Cơm Quốc Doanh lúc chiều tới phòng hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh.
“Lại tiêu tiền linh tinh.” Vương Quế Anh đau lòng nói, nhưng trong mắt vẫn không nhịn được vui mừng, vẫn là lão tam nhà bà ấy thương hai vợ chồng.
Bà ấy ấy à, không thương sai người.
“Không đáng bao nhiêu tiền.” Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên mở miệng.
Nếu là trước đây anh sẽ mua rất nhiều bánh bao chia cho người trong nhà ăn, đối với anh mà nói tiền tài đều là vật ngoài thân, sống không mang đến chết không mang đi.
Chẳng qua hiện giờ đã khác, anh phải tính toán cho mình.
Một lát sau Hoắc Cảnh Xuyên nhân lúc cha anh đi tiểu gọi mẹ anh đến một bên, bảo bà ấy ngày mai giúp tìm cái cớ, tặng chó trong nhà cho cô.
Còn vì sao không để Hoắc Đại Khánh biết, là vì Hoắc Cảnh Xuyên hoàn toàn không nắm chắc đối với thanh niên trí thức kia.
Anh không muốn ồn ào huyên náo khi hai người chưa có tiến triển, gây thêm phiền não cho thanh niên trí thức kia.
Còn nói cho mẹ anh, là vì khi anh không ở nhà mẹ anh có thể giúp chiếu cố một chút.
“Quả nhiên là mẹ không đoán sai, yên tâm, việc này cứ giao cho mẹ, mẹ đảm bảo sẽ làm thỏa đáng cho con.” Vương Quế Anh vỗ ngực đảm bảo với Hoắc Cảnh Xuyên.
Lão tam nhà mình vất vả lắm mới cây vạn tuế nở hoa một lần, mình làm mẹ cho dù thế nào cũng phải giúp anh cưới thanh niên trí thức Lục kia về nhà mới được.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy mục đích đạt được, bảo mẹ anh trở về đi ngủ sớm đi, mới xoay người rời đi.
Mà Vương Quế Anh thì cười xán lạn về phòng, ăn hết hai cái bánh bao lão tam cho mỗi người hai cái cùng chồng.
…
Một cái cũng không giữ lại cho những người khác trong nhà.
Khi ăn bánh bao Vương Quế Anh còn lơ đãng nói với Hoắc Đại Khánh xem có thể tìm công việc nhẹ nhàng cho Lục Hướng Noãn hay không, kết quả bị Hoắc Đại Khánh không hề nghĩ ngợi từ chối.
Ông ấy là đại đội trưởng, không thể đối xử đặc biệt với người khác, hơn nữa công việc giẫy cỏ cũng không phải việc nặng nhọc gì.
Nhân tiện còn khiển trách vấn đề tư tưởng giác ngộ của Vương Quế Anh, còn dạy cho bà ấy một tiết giáo dục tư tưởng.
Mà Vương Quế Anh thì trợn trắng mắt với ông ấy, vào tai này ra tai kia, cuối cùng thật sự không chịu nổi nhấc chân đá ông ấy ngã xuống giường.
Sau đó xoay người ngủ mất.
Mà Hoắc Đại Khánh xoa mông phát đau, nghĩ mãi không rõ mình mới đắc tội bà ấy chuyện gì.
Tối hôm nay khi Lục Hướng Noãn ngủ rất cảnh giác, còn để mấy bẫy kẹp thú rừng ở cửa.