Vương Ngọc Hương vừa nghe Võ Thắng Lợi nói như vậy đôi mắt sáng lên: “Vậy tôi đi tìm thanh niên trí thức Lục.”
Sau khi nói xong cô ta lập tức muốn đi, nhưng bị Vương Hiểu Linh không hề nghĩ ngợi ngăn lại, vì thế mọi người đều nhìn Vương Hiểu Linh với ánh mắt kỳ lạ.
Vương Hiểu Linh thấy bọn họ hiểu lầm mình, thì nhanh chóng buông lỏng tay ra, sau đó vội vàng nói:
“Nhà mà Lục Hướng Noãn xây là đi mượn, mọi người không phải không biết, trong tay cô ấy cũng không có tiền, thay vì trông cậy vào cô ấy còn không bằng đi tìm đại đội trưởng mượn tiền của đội. Đến lúc đó cuối năm dùng công điểm trả lại là được, nhà người nào trong đội có việc đều làm như thế.”
Vương Hiểu Linh nhận ân tình của Lục Hướng Noãn, khi tới cô ấy ngoại trừ cái chăn rách ra thì không còn gì, đều là Lục Hướng Noãn cho cô ấy mượn, cô ấy không muốn người khác làm phiền cô.
Hiện giờ còn đang ở giai đoạn khó khăn, đám thanh niên trí thức bọn họ ở cùng nhau còn có thể ôm nhau sưởi ấm, mà Lục Hướng Noãn thì ở bên ngoài một mình, trên tay có thêm tiền cũng an tâm.
Mọi người vừa nghe cảm thấy cũng có lý, đều gật đầu tán thành.
“Hình như mọi người đã quên đại đội trưởng mới ngã bị thương ở khu thanh niên trí thức chúng ta, hiện giờ còn đang ở bệnh viện à?” Hứa Gia Ấn yếu ớt nhắc nhở bọn họ.
Mọi người nghe anh ta nhắc nhở như vậy, thì nhớ tới có chuyện như vậy, thật sự là sốt ruột quá cho nên quên hết mọi chuyện.
Nhưng mà làm sao bây giờ, không thể vay tiền từ chỗ đại đội trưởng, vậy bọn họ nên tìm ai đây?
Nếu đợi đại đội trưởng trở về, chắc chắn là không được, bọn họ có thể đợi nổi, nhưng Vương Ngọc Hương không đợi nổi.
Gương mặt đỏ bừng kia, còn có bọng nước to, vừa nhìn thôi đã khiến da đầu người ta tê dại.
Trong lúc này cũng có Vương Chí Văn bảo Vương Ngọc Hương đi tìm Dương Thiên Chân vay tiền, bởi vì người ở khu thanh niên trí thức đều biết Dương Thiên Chân có tiền, ăn xài vô cùng phung phí, cộng thêm chuyện này liên quan tới Dương Thiên Chân.
Nhưng mà bị Vương Ngọc Hương từ chối, mọi người hỏi cô ta nguyên nhân, cô ta nói mơ hồ nên không biết cô ta nói gì, cuối cùng mọi người thấy cô ta như vậy thì không ép hỏi nữa.
Trong lúc nhất thời, trường hợp rơi vào xâu hổ, đúng là một đồng cũng làm khó hảo hán.
Cuối cùng vẫn là Đàm Phượng Kiều nhớ tới kế toán trong đội cũng được, dù sao tiền trong đội đều do ông ấy giữ, tiền trảm hậu tấu, mượn tiền trước, đến lúc đó đợi đại đội trưởng trở về thì nói với ông ấy.
Mọi người vừa nghe, thì cảm thấy đây là biện pháp tốt.
Vì thế Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều đi cùng, Vương Ngọc Hương chạy chậm tới nhà kế toán Vương Chí Thành.
Vương Chí Thành đang ở nhà đọc sách, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lập tức khoác áo đi ra, kết quả thấy được dáng vẻ thảm không nỡ nhìn của Vương Ngọc Hương, suýt nữa bị dọa.
Nhưng mà một lát sau khôi phục lại, hỏi cô ta tìm mình làm gì, dù sao ông ấy là kế toán, cả ngày gõ bàn tính không phải bác sĩ chữa bệnh cứu người, không thể giúp được cô ta.
Dưới sự trợ giúp của Vương Hiểu Linh, Vương Ngọc Hương nói mọi chuyện ra.
Vương Chí Thành vừa nghe là tới tìm mình vay tiền, tuy cảm thấy đám thanh niên trí thức từ thành phố tới như bọn họ có chút vấn đề nhỏ mà làm quá lên, không phải chỉ là bọng nước thôi ư, đợi nó rách ra là khỏi thôi.
Nhưng vẫn nhanh chóng bảo vợ bên cạnh về phòng lấy tiền cho Vương Ngọc Hương, mình cho vay trước lát nữa sẽ đến văn phòng đại đội ghi chép lại.
Đợi vợ Vương Chí Thành về phòng lấy tiền mang tới, Vương Chí Thành cũng không chậm trễ nhanh chóng dãn theo đám Vương Ngọc Hương đến văn phòng đại đội, viết rẹt rẹt thư giới thiệu cho Vương Ngọc Hương.
Viết thư giới thiệu đều là đại đội trưởng làm, nhưng hiện giờ ông ấy bị thương được đưa tới bệnh viện, việc này chỉ có thể do Vương Chí Thành làm, dù sao con dấu của đại đội trưởng còn ở đây.
Vương Ngọc Hương lấy được thư giới thiệu liên tục nói ba câu cảm ơn Vương Chí Thành, khiến Vương Chí Thành cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Tuy ông ấy là kế toán, nhưng cũng là phần tử trong đại đội, bình thường cũng thường xuyên giúp đỡ đại đội trưởng xử lý chuyện của các hương thân trong đội, đây đều là công việc bổn phận của ông ấy.
Trái lại còn về nhà bảo con trai nhanh chóng lấy chiếc xe bò cuối cùng trong đội ra, đưa Vương Ngọc Hương đến bệnh viện.
Bởi vì trong đội bọn họ không có trạm y tế, cả đội cộng lại cũng không tìm được một người biết khám bệnh, nhưng có lão Dương biết chữa trật xương, còn là gà mờ, chuyện này khiến nhà ai trong đội đau đầu nhức óc đều chỉ có thể chịu đựng.