Nhưng mà Vương Tú Lan còn nhỏ biết, đây là món ăn ngon nhất bà ấy từng ăn.
Khi còn nhỏ trong nhà nghèo, cả gia đình đều trông cậy vào cha mẹ bà ấy nuôi, trong nhà chỉ cần có đồ ăn ngon đều cho em trai bà ấy, bà ấy là con gái, người trong nhà lâu lâu lại mắng món hàng phải bù thêm tiền, có thể nói là có đồ ăn ngon bà ấy đều không có phần.
Thậm chí bà ấy sống lớn lên ở nhà kia, cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Sau này vất vả lắm mới lớn lên gả chồng, trong nhà cũng nghèo, nhưng hai vợ chồng đều chịu khố, vất vả nhưng sống tốt.
Bà ấy lại liên tục sinh con, có đồ ăn ngon đều luyến tiếc ăn, tất cả đều nhường lại cho mấy đứa bé trong nhà.
Đặc biệt là tới bây giờ, mấy con trai đều đã kết hôn, bà ấy vẫn không sửa lại được thói quen kia.
Đột nhiên nhìn thấy bánh hạch đào cách mình gần như vậy, bạn nói xem bà ấy có thể không thèm được sao.
Vương Hiểu Linh thì có tình cảnh không khác Vương Tú Lan lắm, nói dễ nghe một chút cô ấy là đứa bé lớn lên ở Bắc Kinh, khó nghe một chút là cuộc sống ở nhà còn không bằng heo chó.
Trong ấn tượng cô ấy chỉ từng ăn bánh hạch đào này hai lần, còn là anh trai cô ấy bố thí cho cô ấy mảnh vụn trong túi.
Nhưng mà lúc trước khi cô ấy còn nhỏ đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
“Hai người không ăn à?” Lục Hướng Noãn nhìn thấy phản ứng của bọn họ, thì cảm thấy nằm ngoài dự kiến của cô.
“Thanh niên trí thức Lục, thứ tốt như vậy cháu mau cất đi, đừng để người ta thấy, sẽ bị đoạt mất.” Khi Vương Tú Lan nói chuyện không dám nhìn Lục Hướng Noãn, sợ mình đôi mắt nóng lên lại đoạt về.
Nhưng mà mùi hương của bánh hạch đào bà ấy trốn cũng không trốn thoát được, như có như không chui vào trong mũi bà ấy.
“Cô cũng không ăn à?” Lục Hướng Noãn quay đầu nhìn Vương Hiểu Linh.
“Không ăn không ăn, cô nghe thím nói đi, nhanh cất đi đi.” Vương Hiểu Linh nhanh chóng lắc đầu.
“Ồ… Nếu là như vậy… Lục Hướng Noãn nói xong lanh tay lẹ mắt nhét miếng bánh hạch đào đến ngoài miệng bọn họ.
Lúc này bọn họ muốn từ chối cũng không từ chối được.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu… Cháu xem cháu kìa…” Vương Tú Lan cầm bánh hạch đào trên tay, quả thực không biết nên nói gì mới tốt, nhưng trong lòng không tức giận cô chút nào.
Mà Vương Hiểu Linh cũng thế, muốn trả bánh hạch đào lại nhưng thứ này đều tiến tới bên miệng cô ấy, cô ấy sợ Lục Hướng Noãn ghét bỏ.
Tay cầm bánh hạch đào cũng không biết nên để đâu.
“Thím có xin thêm cháu cũng không có nhiều, chỉ có mấy miếng này, còn là thân thích nhà cháu cho cháu. Thím, thím đừng ngại, lần trước thím còn cho cháu mũ rơm mà, nếu thím không cần bánh hạch đào này, vậy cháu không nhận mũ của thím nữa.”
Lục Hướng Noãn nói với Vương Tú Lan xong, quay đầu lại bảo Vương Hiểu Linh nhận lấy.
Cuối cùng Vương Tú Lan không còn cách nào, chỉ có thể da mặt dày nhận lấy, nhưng mà trong lòng có chút áy náy, cầm cái mũ rơm đổi một cái bánh hạch đào của người ta, Vương Tú Lan càng nghĩ càng bất an chỉ có thể thay đổi biện pháp khen Lục Hướng Noãn.
Nhưng bà ấy không nỡ ăn bánh hạch đào trong tay, lại dùng giấy dầu gói thật kỹ, cho nó vào trong túi, bà ấy định lát nữa tan làm mang về cho đám cháu nội nhà mình nếm thử.
Bà ấy đã là người nửa mình vùi vào trong đất vàng, đồ tốt như vậy ăn cũng quá lãng phí.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy động tác này của bà ấy cũng không nói gì thêm, đồ vật đã tặng, làm thế nào là việc của bà ấy.
Còn Vương Hiểu Linh thì không suy xét nhiều như thế, thật cẩn thận cắn miếng bánh hạch đào, còn đặc biệt vươn tay xuống dưới hứng mảnh vụn.
Cô ấy cảm thấy mỹ mãn ăn hết miếng bánh hạch đào, ngay cả mảnh vụn trên tay cũng không buông tha, cho hết vào trong miệng.
Mà Vương Tú Lan nhìn cô ấy như vậy thì nuốt nước bọt, nhưng sống chết không chịu động vào miếng bánh hạch đào trong túi.
Nghỉ cũng đã nghỉ đủ, trong ruộng còn có nhiều việc đợi bọn họ làm, cho nên mấy người lại khí thế ngất trời vung cuốc bắt đầu làm việc.
Lại hơn nửa tháng nữa sẽ thu hoạch vụ thu, đến lúc đó gặt gấp mới càng khiến người ta mệt mỏi, nhưng mà Lục Hướng Noãn lại đợi ngày đó.
Bởi vì một khi thu hoạch vụ thu qua đi, mãi cho đến qua tết luôn ở nhà làm mèo ngủ đông, đến lúc đó cô muốn ngủ mấy tiếng thì ngủ, không cần mỗi ngày bận rộn dậy sớm làm việc.
Thật sự là quá mệt mỏi.
Hiện giờ điều kiện ở nông thôn gian khổ như vậy, cho dù là một cô gái thủy nộn tới nơi này, ở nơi này chỉ hai ba năm cũng bị tàn phá không còn như trước.