Đi giày vào sau đó ra mở cửa, kết quả phát hiện vậy mà là Vương Hiểu Linh.
“Có việc gì?”
“Không có việc gì, tôi chỉ đi ngang qua, đoán cô còn chưa ngủ nên tới đây thăm cô.”
“Ừm.”
“Vậy nếu cô đang bận, vậy cô bận việc tiếp đi, tôi đi về trước, ngày mai gặp.” Vương Hiểu Linh thấy cô không muốn nói chuyện, nhanh chóng chuyển đề tài xoay người muốn rời đi.
“Vào đi.” Lục Hướng Noãn nhìn ra được cô ấy gặp chuyện gì đó phiền lòng từ trên mặt cô ấy.
Nếu như yêu cầu Lục Hướng Noãn nêu tên người mà cô thưởng thức nhất ở niên đại này, thì nhất định là Vương Hiểu Linh hiện giờ, về phần tương lai thế nào thì là chuyện khác.
Người không ngốc, tự hiểu rõ, biết đúng mực.
Lục Hướng Noãn nói xong thì mở rộng cửa ra, sau đó xoay người vào nhà.
Vương Hiểu Linh nghe thấy cô nói như vậy thì lập tức xoay người lại, phát hiện cô chỉ để lại sau gáy cho cô ấy, nhưng cửa thì mở rộng ra.
Nếu không hiểu Lục Hướng Noãn có ý gì, vậy cô ấy sống thật sự uổng phí, vì thế lập tức chạy vội vào.
“Ha ha.” Vương Hiểu Linh ngồi trên ghế cười khờ khạo, đánh giá căn nhà của Lục Hướng Noãn một lát.
Nói ra căn nhà này thật sự quá tốt.
Lục Hướng Noãn rót một cốc nước cho cô ấy sau đó ngồi xuống, cũng không nói lời nào, nhìn nóc nhà ngẩn người.
Không gian lập tức yên tĩnh lại.
“Lục Hướng Noãn, tôi không kết nhóm ăn cơm với bọn họ nữa.”
“Tôi muốn tự mình làm bếp khác.”
“Cô ngoại trừ ừm ra, thì không thể nói gì khác sao, nếu không tôi lải nhải một mình như vậy cũng rất xấu hổ.” Vẻ mặt Vương Hiểu Linh bi thương nói.
“Vậy chúc mừng cô.”
“Cô không hỏi vì sao tôi muốn dọn ra à?” Vương Hiểu Linh thấy cô không tò mò chút nào, thì thật sự khiến mình tò mò.
“Không phải là cô đang nói sao? Hơn nữa cô có tay có chân chắc chắn có thể nuôi sống mình, chỉ không kết nhóm chung mà thôi, đối với cô mà nói chỉ là vấn đề nhỏ.” Lục Hướng Noãn mở miệng.
Không cho rằng những lời cô ấy nói là vấn đề lớn, trái lại Lục Hướng Noãn còn có chút bội phục quyết đoán của cô ấy.
“Lục Hướng Noãn, tôi biết cô chắc chắn sẽ ủng hộ tôi làm như vậy mà.” Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn hiểu mình như thế, thì vô cùng vui vẻ nói.
Trong lòng cô ấy vốn có chút thấp thỏm đối với cuộc sống tương lai, nhưng nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, trái tim bất an lập tức yên bình lại.
Bản thân có tay có chân, dựa vào cái gì không thể nuôi sống bản thân.
Hơn nữa đợi thu hoạch vụ thu xong, cô ấy sẽ lên núi kiếm thổ sản, kiếm nhiều một chút, đến lúc đó trải qua mùa đông.
Cô ấy cũng có thể thử đến chợ đen, đến lúc đó đổi thổ sản kiếm được thành tiền, sau đó tích cóp trả nợ.
Cho dù hiện giờ là năm mất mùa, cô ấy cũng không đói chết.
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy lải nhải trước mặt mình, nghe cô ấy nói còn có chút muốn ngủ, che miệng ngáp.
Lúc này Vương Hiểu Linh mới kịp phản ứng mình nói quá dài, nhanh chóng tạm biệt Lục Hướng Noãn, muốn về khu thanh niên trí thức.
Lục Hướng Noãn tiễn cô ấy tới cửa, nói một câu: “Cất thật kỹ lương thực của cô.”
Cô cũng không biết vì sao mình sẽ đột nhiên nói câu này, nhưng cảm giác giống như vận mệnh chú định sẽ có chuyện gì xảy ra, cô tin tưởng vào trực giác của mình.
Cũng mặc kệ Vương Hiểu Linh có nghe hiểu hay không, cô đóng cửa lại.
“Cảm ơn.” Vương Hiểu Linh kịp phản ứng xong mới hiểu những lời Lục Hướng Noãn nói là có ý gì, đứng ở ngoài cửa nói cảm ơn rồi đi trở về.
Hoắc Cảnh Xuyên ẩn ở trong bóng tối chỗ góc tường thấy Vương Hiểu Linh đi xa, mới đi ra, sau đó giơ tay gõ cửa.
Lục Hướng Noãn tưởng Vương Hiểu Linh quên thứ gì nên quay lại, đi tới mở cửa ra.
“Vương Hiểu Linh, không phải là cô mới…”
“Là anh, Hoắc Cảnh Xuyên.” Hoắc Cảnh Xuyên trầm thấp nói, nhìn thanh niên trí thức chỉ cao tới trước ngực anh trước mặt, trong lòng anh xao động.
Lục Hướng Noãn nhận thấy không thích hợp ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện là tên đáng ghét kia thì lập tức tay chân lanh lẹ muốn đóng cửa.
Chẳng qua đáng tiếc chậm một bước, Hoắc Cảnh Xuyên dùng cơ thể chặn cánh cửa, cho nên cửa nhà của Lục Hướng Noãn căn bản không thể đóng vào.
“Anh muốn làm gì?” Giọng nói của Lục Hướng Noãn lạnh như băng, nhưng nếu là người có mắt hiện giờ đều có thể nhìn ra lúc này cô không kiên nhẫn.
Nhưng mà người trước mặt còn không tự biết, dựa vào cửa nhà cô chơi vô lại không chịu đi.
“Thanh niên trí thức Lục, anh tới đây thăm em.” Dưới ánh trăng Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy cô rất rõ, trái tim bất an xao động trong lòng lại bắt đầu đập loạn lên.