Lúc này cô mới thấy rõ người tới là Vương Hiểu Linh.
Không phải là cô ấy đã trở về rồi sao?
Sao lại thành dáng vẻ như quỷ thế này?
Quần áo không chỉnh tề, còn máu đầy người.
Nhưng mà cô biết dáng vẻ như vậy nếu bị người ngoài nhìn thấy, tuy hiện giờ tối lửa tắt đèn, phần lớn mọi người đã ngủ, nhưng Lục Hướng Noãn vẫn sợ, bởi vì sẽ có ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của phụ nữ.
Cô quá hiểu rõ tư tưởng phong kiến lúc này, đặc biệt là ở nông thôn, nếu bị người ta thấy cô ấy như vậy, đời này của cô ấy xong rồi.
Cho nên lập tức đóng cửa lại, sau đó kéo Vương Hiểu Linh vào phòng mình.
“Lục Hướng Noãn… Tôi… Giết người…” Sau khi vào nhà Vương Hiểu Linh run rẩy nói với Lục Hướng Noãn, còn khóc lóc.
“Thu hồi nước mắt cho tôi, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì, khóc cũng không giải quyết được vấn đề.” Vẻ mặt Lục Hướng Noãn nghiêm túc nói, giọng điệu không cho từ chối.
Vương Hiểu Linh bị dáng vẻ này của cô dọa sợ, cho nên lập tức nghẹn ngào nín khóc.
“Sao lại thế này? Mau nói.” Thực ra Lục Hướng Noãn nhìn thấy cô ấy như vậy, đặc biệt là dấu hôn chỗ ngực, cô chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy cũng đoán được cô ấy đã trải qua chuyện gì.
Lục Hướng Noãn còn lấy khăn tay của mình ra lau nước mắt cho cô ấy.
Vương Hiểu Linh cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có từ trên người Lục Hướng Noãn, cho nên giọng nói run run nói ra mọi chuyện.
Bao gồm những chuyện Tam Ma Tử làm với cô ấy, chẳng qua nói xong những lời này cô ấy có xúc động muốn đâm tường chết đi, nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào da thịt cũng không biết.
“Tôi bẩn… Lục Hướng Noãn… Tôi bẩn rồi…”
Tuy Vương Hiểu Linh kiên cường tới mấy, nhưng cô ấy chỉ là cô gái nhỏ mới trưởng thành, đột nhiên gặp phải chuyện này nghĩ quẩn trong lòng rất bình thường.
“Cô không bẩn, bẩn là bọn họ, cô phải nhớ kỹ, cô không bẩn, cô cũng không sai.” Lục Hướng Noãn bình tĩnh nói.
“Thật ư…” Vương Hiểu Linh sưng đỏ mắt nhìn cô, nước mắt còn không kịp lau.
“Ừm.” Lục Hướng Noãn gật đầu với cô ấy.
Lúc này Vương Hiểu Linh nghe cô nói như vậy, dựa vào người cô, ôm cô khóc oa oa.
Mà Lục Hướng Noãn bị cô đột nhiên ôm như vậy thì ngây ngẩn cả người, hai tay của cô cũng không biết nên để đâu.
Nhưng mà sau đó cô nghĩ một lát, vẫn ôm lấy Vương Hiểu Linh, còn vỗ nhẹ lưng cô ấy như an ủi.
Mãi đến khi cảm xúc của Vương Hiểu Linh phát tiết sạch sẽ, Lục Hướng Noãn mới rút tay ra.
“Người ở đâu?”
“A…” Trong lúc nhất thời Vương Hiểu Linh không kịp phản ứng cô đang hỏi ai.
“Tam Ma Tử?”
“Tôi không biết, nhưng tôi biết anh ta ở đâu.” Vương Hiểu Linh nghe cô nhắc tới Tam Ma Tử, cả người lập tức phát run.
Rất rõ ràng, chuyện này cũng bị Lục Hướng Noãn chú ý tới.
“Dẫn tôi đi.” Lục Hướng Noãn rẽ vào phòng bếp, cầm dao phay trong tay, theo Vương Hiểu Linh dẫn đường tiến về chỗ Tam Ma Tử.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên tay xách con gà rừng anh mới bắt được trên núi, đang đi tới cửa nhà Lục Hướng Noãn thì phát hiện cửa có động tĩnh, lập tức nấp đi.
Khi nhìn thấy Lục Hướng Noãn và thanh niên trí thức lúc trước tới đưa cơm không nhớ nổi tên đi ra, Hoắc Cảnh Xuyên nhíu mày, bởi vì anh thấy được phía sau Lục Hướng Noãn là con dao phay tỏa ra ánh sáng sắc bén.
Lo lắng xảy ra chuyện Hoắc Cảnh Xuyên ném con gà trong tay ở cửa sân nhà cô, nhanh chóng đi theo.
Tốt xấu gì cũng làm ở bộ đội nhiều năm, cho nên Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn đi theo đều không bị Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh phát hiện ra.
“Ở đây.” Vương Hiểu Linh nhìn thấy Tam Ma Tử còn nằm trên đất không nhúc nhích, trên mặt vô cùng hoảng sợ: “Anh ta thật sự đã chết.”
Lục Hướng Noãn không nói chuyện, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của anh ta, thuận tiện kiểm tra miệng vết thương, mới mở miệng nói chuyện:
“Cách chết còn hơi sớm.”
“Thật ư?” Vương Hiểu Linh nghe thấy cô nói như vậy, đôi mắt phiếm ánh sáng, nói chuyện có chút kinh ngạc vui mừng.
Không phải vì anh ta, mà là vì cô ấy, bởi vì giết người phải đền mạng.
“Cô không tin tôi sao?” Lục Hướng Noãn nhìn lướt qua Vương Hiểu Linh.
“Tin, tôi tin, Lục Hướng Noãn, cảm ơn cô.” Vương Hiểu Linh kích động khom lưng với Lục Hướng Noãn.
Khi khom lưng lần thứ ba thì bị Lục Hướng Noãn ngăn lại, bởi vì hiện giờ cô sống rất tốt, nếu muốn làm như vậy đợi trăm năm sau đi.
“Cô hận anh ta không?”
“Hận.” Vương Hiểu Linh nghĩ tới khuất nhục mà mình mới phải chịu, lập tức muốn giết chết anh ta.