Tự mình ra tay xử lý hiện trường vụ án đầu tiên.
Lục Hướng Noãn dùng que gắp “công cụ gây án” của Tam Ma Tử, dùng quần Tam Ma Tử cởi ra bao lấy nó.
Sau đó lại dùng hết sức lực bú sữa nắm lấy chân Tam Ma Tử kéo về trước, kéo tới sau núi đại đội Hồng Kỳ cách nơi này không xa.
Cô phải ném anh ta tới sau núi, chế tạo biểu hiện giả dối.
Cô dự liệu sau khi tỉnh lại Tam Ma Tử sẽ không nói linh tinh khắp nơi, bởi vì không còn là đàn ông là chuyện không vẻ vang gì ở niên đại này.
Cho dù Tam Ma Tử chơi bời lêu lổng thế nào, ăn trộm gà dùng mánh lới, nhưng anh ta sĩ diện.
Đàn ông ấy à, đều có bệnh chung này, bao gồm bạn trai cũ cặn bã của cô.
Cho dù đến lúc đó anh ta nói, Lục Hướng Noãn vẫn có lý do phản bác lại.
Lục Hướng Noãn kéo anh ta đi ra hơn mười mét xong, Vương Hiểu Linh mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng tiến lên giúp cô.
Lục Hướng Noãn cũng không từ chối, dù sao vốn dĩ đều là làm việc cho cô ấy, cho nên hai người một trước một sau khiêng anh ta, khiêng anh ta tới sau núi.
Còn Hoắc Cảnh Xuyên thì lén đi theo sau.
Còn chưa đi vào núi sâu, Vương Hiểu Linh đã nghe thấy được từng tiếng sói hú, chân của cô ấy lại bắt đầu run lên.
Nhưng mà lần này cô ấy không lùi bước, cũng không kêu sợ, hai người lại đi về trước một lát, Lục Hướng Noãn cảm thấy như vậy đủ rồi thì bảo Vương Hiểu Linh thả người xuống.
Cô ngồi xổm trên đất thở hổn hển, mệt chết cô.
“Cô sao rồi?” Vương Hiểu Linh hỏi.
“Không sao.” Khi nói chuyện Lục Hướng Noãn đã thở bình thường, làm xong sớm mọi việc thì về sớm.
Cô còn vô cùng khó chịu đá mấy cái lên người Tam Ma Tử mới cảm thấy hả giận, sau đó dùng dao cứa mấy nhát lên người anh ta, đột nhiên trong không khí có thêm mùi máu tươi.
Lục Hướng Noãn biết động vật ở núi sâu thích hương vị này nhất, có thể sống sót hay không phải xem mệnh anh ta cứng hay không.
Cô không quên lần trước khi cô ở dưới cây hòe to nhìn thẳng vào mắt anh ta một lát, chắc chắn là có chuyện gì đó lừa gạt cô.
Cho nên không cho anh ta chết thống khoái, cũng coi như tiện nghi cho anh ta.
Lục Hướng Noãn xử lý xong mọi chuyện thì kéo Vương Hiểu Linh rời đi, trở lại hiện trường vụ án, xử lý sạch sẽ vết máu trên đất.
Còn quần áo trên người Tam Ma Tử, cũng bị cô nắm trong tay, sau đó mới dẫn Vương Hiểu Linh về nhà.
Mà sau khi Lục Hướng Noãn rời đi, Hoắc Cảnh Xuyên mới đi, ánh mắt khát máu nhìn Tam Ma Tử bị tra tấn không còn hình người trước mặt.
Khi anh liếc thấy phía dưới bị thiến, không biết vì sao trong lòng anh thấp thỏm.
Cô nhóc này đủ tàn nhẫn, sau này ngàn vạn lần không thể chọc cô tức giận, nếu không xui xẻo là anh.
Nhưng mà anh cũng không dám chậm trễ nữa, trực tiếp ra tay phế đi hai tay hai chân của anh ta.
Anh muốn diệt trừ toàn bộ tai họa ngầm, bởi vì anh sắp phải trở về.
Chuyện liên quan tới cô bé kia, anh không dám đánh cược với thứ không chắc chắn, vì anh sợ cái giá cuối cùng sẽ không thể chịu nổi.
…
Xử lý xong chuyện này, Hoắc Cảnh Xuyên kéo Tam Ma Tử tiến vào núi sâu hơn.
Mãi đến khi ngẩng đầu thấy được một con lợn rừng cách anh không xa, Hoắc Cảnh Xuyên nhạy bén ném người xuống xong, chỉ mất ba giây trèo lên cây.
Con lợn rừng kia nhìn thấy con mồi cũng hưng phấn, thở hổn hển chạy tới, tiến lên lập tức gặm.
Trong lúc nhất thời trên người Tam Ma Tử đều là vết máu, đùi bị cắn rớt một miếng thịt.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn chuẩn thời cơ, nhảy xuống vào lúc này, dùng cơ thể dụ lợn rừng đi.
Sau đó lại nhanh chóng vòng trở về, kéo cơ thể Tam Ma Tử tới chân núi, ngụy trang hiện trường một lát rồi rời đi.
Người khác nhìn chỉ cho rằng anh ta gặp lợn rừng tìm được đường sống trong chỗ chết, không có chút hoài nghi lên người cô nhóc kia.
Sau khi về nhà, Lục Hướng Noãn bảo Vương Hiểu Linh đợi trong phòng, mình thì rẽ vào phòng bếp đun nước tắm cho Vương Hiểu Linh.
Thuận tiện còn không quên ném quần áo của Tam Ma Tử vào bệ bếp đốt, hủy thi diệt tích.
Nước này là lúc trước hơn nửa đêm cô nhân lúc không có ai lén đi múc cho vào không gian, bởi vì xách từng thùng một quá lãng phí thời gian.
Mà Vương Hiểu Linh thì ngồi xuống ghế, nhìn máu trên người phát ngốc.
Lục Hướng Noãn thêm đủ củi vào bệ bếp, may mắn bên cạnh nhà cô không có ai, nếu không tối lửa tắt đèn ống khói lại bốc lên.