Lục Hướng Noãn cầm đèn pin, chỉ một lát sau đã trở về nhà, nhìn Vương Hiểu Linh nằm trên giường đất còn chưa tỉnh lại, Lục Hướng Noãn mệt mỏi xoa giữa mày.
Lục Hướng Noãn sợ Vương Hiểu Linh mắc chứng rối loạn căng thẳng do chấn thương nên không dám tùy tiện ngủ, cuối cùng ngồi trên giường đất canh giữ cho Vương Hiểu Linh.
Dù sao cô ấy thuộc cưỡng gian không thành, tuy còn có thể chạy thoát trở về, nhưng trong lòng sẽ có bóng ma không thể vứt đi được.
Sợ mình canh một lát sẽ ngủ quên mất, Lục Hướng Noãn rẽ về phòng bếp uống một cốc cà phê đá kiểu Mỹ, cô lập tức đắng tới mức nhe răng trợn mắt.
Cô không thích uống cà phê, thật sự rất không thích, nhưng có đôi khi vì công việc không thể không dùng nó để tỉnh táo lại.
Mãi đến khi miệng ngậm viên mứt hoa quả, lúc này Lục Hướng Noãn mới cảm thấy đỡ đắng, nhưng mà không thể không nói, cốc cà phê này thật sự có tác dụng.
Sau khi tỉnh táo Lục Hướng Noãn cảm thấy mình còn có thể tái chiến 500 năm, sau đó trở về tiếp tục canh Vương Hiểu Linh.
“Đừng động vào tôi… Đừng động vào tôi…”
“… Anh tránh ra…”
“… Tránh ra…”
…
Sau nửa đêm Vương Hiểu Linh đột nhiên bắt đầu nói mớ, tay còn không ngừng khoa chân múa tay, suýt nữa đánh trúng mắt Lục Hướng Noãn.
Nhìn Vương Hiểu Linh làm ầm ĩ trên giường đất, Lục Hướng Noãn cảm thấy hôm nay mình nhặt phiền phức lớn, có xúc động muốn đánh cô ấy tỉnh rồi quẳng ra ngoài.
Nhưng mà nghĩ một lát, vẫn nắm chặt tay nhịn xuống, đợi cô ấy tỉnh ngủ lại đòi lãi cả thể với cô ấy.
“… Cứu mạng… Người đâu… Cứu mạng…” Trong lúc ngủ mơ Vương Hiểu Linh vẫn luôn kêu to như quỷ khóc sói gào.
Biểu cảm trên mặt cũng dần trở nên vặn vẹo, đau khổ hỗn loạn sợ hãi.
Lục Hướng Noãn chê cô ấy quá ầm ĩ, trực tiếp đánh cô ấy tỉnh.
Thực ra là sợ cô ấy không thoát khỏi giấc mộng này, nhìn tư thế vừa nhìn là biết vừa mơ thấy ác mộng, còn là giấc mơ Tam Ma Tử muốn làm chuyện xấu với cô ấy.
Đây cũng không phải là hiện tượng tốt gì.
“Ngày mai giặt sạch sẽ chăn gối cho tôi.” Vừa rồi trên người Vương Hiểu Linh ra đầy mồ hôi lạnh, khiến chăn Lục Hướng Noãn đầy mồ hôi.
Vương Hiểu Linh còn đang ở trong mơ chưa lấy lại tinh thần nghe Lục Hướng Noãn nói, quay đầu ngây ngốc nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn, gật đầu.
Tuy vừa rồi cô ấy không nghe rõ được cô nói gì.
“Uống nước này, uống xong cô có thể ngủ.” Nước đường đỏ này là khi Lục Hướng Noãn trở về đã pha, thời gian qua lâu như vậy đương nhiên đã lạnh.
Nhưng mà thời buổi này đường đỏ trân quý như động vật quý hiếm cần được bảo vệ, nếu Lục Hướng Noãn dám ném, có lẽ đó chính là làm chuyện táng tận lương tâm.
Hơn nữa lạnh nóng đều uống vào bụng, dù sao công hiệu cũng giống nhau.
Vương Hiểu Linh máy móc nhận lấy cốc trong tay cô, sau đó bưng nó ngồi trên giường phát ngốc.
“Đói không?”
Vương Hiểu Linh lắc đầu.
“Tôi đi nấu cơm cho cô.” Lục Hướng Noãn thật sự không giỏi an ủi người khác ông nói gà bà nói vịt nói câu này xong, thì xoay người đi ra ngoài.
Phòng bếp không có gì để ăn, nhưng có rất nhiều lương thực thô, hơn phân nửa còn là hai vợ chồng Vương Quốc An đưa tới.
Lục Hướng Noãn nghĩ một lát, cuối cùng múc non nửa bát bột ngô trong tủ ra, thêm nước nhào nó thành cục bột, sau đó cho vào trong bát đặt nó sang bên cạnh.
Tự mình ra tay xử lý đồ ăn kèm.
Cà chua là khi Vương Tú Lan tan làm đưa tới nhà cô, là bà ấy hái ở vườn rau nhà mình, vì cảm ơn miếng bánh hạch đào cô cho.
Lục Hướng Noãn nói không cần, nhưng không chịu nổi Vương Tú Lan quá nhiệt tình, bà ấy để mấy quả cà chua xuống sau đó chạy mất.
Cuối cùng Lục Hướng Noãn không thể không cất nó vào phòng bếp.
Lục Hướng Noãn lấy hai quả cà chua, cắt nó thành từng miếng nhỏ, múc non nửa thìa mỡ heo xào nó ra nước canh, sau đó múc non nửa gáo nước đổ vào đun sôi.
Mình thì bắt đầu cán bột.
Chỉ một lát sau, một bát mì cà chua thơm ngào ngạt mới ra nồi.
Lục Hướng Noãn còn đặc biệt rải thêm ít hành lá điểm xuyến, cho dù là dùng bột ngô cán thành mì sợi, nhưng thoạt nhìn vẫn rất muốn ăn.
Nhìn mì sợi tỏa ra hơi nóng, bụng Lục Hướng Noãn sôi lên.
Nhưng mà cô vẫn nhanh chóng bưng mì về phòng.
“Ăn uống no đủ không có phiền não, ăn mì đi, đây là lần đầu tiên tôi nấu mì cho người ta, nếu cô dám không ăn, tôi sẽ chém đầu cô xuống quăng ra ngoài.” Những lời này của Lục Hướng Noãn là nói thật.
Xuyên đến niên đại này, cô chưa từng nấu cơm chân chính như lần này.