Trời vừa mới sáng cô đã tỉnh, nhìn thấy Vương Hiểu Linh ngủ say bên cạnh, Lục Hướng Noãn lại nằm trên giường đất một lát, cảm thấy đã tới giờ mới giãy giụa rời giường.
Sau đó mặc quần áo vào, đến phòng bếp nấu cơm.
Nếu là thường ngày cô còn có thể tìm ít bánh bao bánh quẩy sữa đậu nành gì đó trong không gian đối phó, nhưng hiện giờ Vương Hiểu Linh ở đây, cô chỉ có thể chấp nhận số mệnh xắn tay áo lên nấu cơm.
Coi như là cô nhàm chán không có việc gì làm cứu vớt một thiếu nữ gặp nạn đi.
Nấu một ít cháo ngô, lại làm thêm mấy cái bánh bột ngô, múc một bát dưa muối trong lu dưa muối nhà mình, tóm lại là mấy món đơn giản như vậy.
Mấy món ăn phức tạp, cô không làm ra được.
Dưa muối này là lúc trước mới dọn ra khỏi nhà mới, vợ của đại đội trưởng tặng, Lục Hướng Noãn vẫn luôn không dành ra thời gian ăn nó.
Bởi vì mặn khiến người ta muốn khóc.
Mà lúc này Vương Hiểu Linh ngửi được mùi thơm cũng tỉnh dậy, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, cô ấy ý thức được mình dậy muộn.
Mặc quần áo xong ra cửa, kết quả vừa vặn gặp Lục Hướng Noãn cũng đang đi vào.
“Ngày hôm qua làm phiền cô, cảm ơn cô, Lục Hướng Noãn.” Ngủ một đêm đã tỉnh táo lại, Vương Hiểu Linh nghĩ tới tối qua gây thêm phiền phức cho cô, thì thấy ngượng ngùng hơn.
“Rửa tay ăn cơm.” Lục Hướng Noãn nói mấy chữ rồi quay đầu rời đi.
“Không cần không cần.” Vương Hiểu Linh không hề nghĩ ngợi từ chối.
“Đợi lát nữa ăn xong thì thu dọn phòng bếp, sau đó lại giặt sạch quần áo bẩn cô thay ra tối qua đi.” Lục Hướng Noãn không quản cô ấy, tự mình xới hai bát cơm.
Làm người tốt tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, cô chỉ tốt bụng lần này.
Lần sau đừng mơ.
Cuối cùng Vương Hiểu Linh vẫn ở lại ăn cơm, còn thành thật dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.
May mà quần áo hôm qua cởi ra xong là ngâm trong nước, nếu không vết máu trên quần áo thật sự là không dễ giặt.
Vương Hiểu Linh dùng xà phòng Lục Hướng Noãn đưa, trên cơ bản không tốn sức đã giặt sạch được quần áo.
…
Hai người ăn cơm dọn dẹp xong thì vội vàng chạy đi làm việc.
Văn phòng đại đội.
Đàm Phượng Kiều thấy được Vương Hiểu Linh ở phía xa, thì chạy nhanh về phía cô ấy vẫy tay.
Vương Hiểu Linh nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng đi qua với Lục Hướng Noãn.
“Tỉnh rượu chưa? Còn khó chịu không? Cô nói xem tối muộn như vậy cô uống nhiều rượu như thế làm gì?” Đàm Phượng Kiều vừa đi tới cái miệng nhỏ lải nhải không ngừng, nhưng lời nói trong tối ngoài sáng đều lộ ra quan tâm cô ấy.
“Cô không biết đâu, ngày hôm qua chúng tôi lo lắng cho cô tới mức nào, nếu lần sau có việc đi ra ngoài, nhớ rõ nói rõ với chúng tôi, nếu không tối muộn mọi người đều không ngủ được phải đi tìm cô, sẽ rất mệt.” Không đợi Vương Hiểu Linh nói chuyện, Vương Ngọc Hương mở miệng giành trước.
Lục Hướng Noãn lơ đãng liếc Vương Ngọc Hương một cái, người này nói chuyện âm dương quái khí, nhưng thật sự khiến cô thay đổi ấn tượng cô ta là người tốt lúc trước của mình.
“Cô không biết ăn nói thì nói ít đi, ngày hôm qua cô ở trên giường không xuống giường mà.” Đàm Phượng Kiều càng nghe càng không đúng, không cẩn thận trách cô ta hai câu.
Vương Ngọc Hương không nghĩ tới Đàm Phượng Kiều sẽ nói mình như vậy, trong lúc nhất thời ấp úng không biết nên nói gì, cuối cùng tức giận dậm chân rời đi.
Đi nhặt phân trâu của cô ta.
Nhưng cũng chính vì công việc này, khi tan làm trở về luôn bị Dương Thiên Chân ghét bỏ trên người cô ta thối, ảnh hưởng tới giấc ngủ của Dương Thiên Chân.
Chính vì thế mà cô ta lau sắp nát người, mới dám trèo lên giường đất.
Mà lúc này Vương Hiểu Linh cũng mới kịp phản ứng uống say mà Đàm Phượng Kiều nói là có ý gì, cười ha ha nói cho qua với cô ấy.
Đồng thời còn vô cùng chân thành cảm ơn những người khác ở khu thanh niên trí thức.
“Chuyện này không phải chuyện lớn gì, mọi người ở cùng nhau là duyên phận, có chuyện gì giúp đỡ lẫn nhau là được. Nhưng lần sau khi cô ra cửa cần phải nói với chúng tôi một tiếng, nếu không phải ngày hôm qua thanh niên trí thức Lục đặc biệt tới nói với chúng tôi, chúng tôi không tìm thấy cô sẽ đi báo công an mất.” Vương Chí Văn ở bên cạnh dặn dò cô ấy.
“Đúng thế, một cô gái như cô không giống với đám đàn ông chúng tôi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó khóc cũng không tìm thấy chỗ khóc.” Võ Thắng Lợi cũng nhấn mạnh.
Ở nông thôn này không thể so được với trong thành phố.
Nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, gương mặt Vương Hiểu Linh trắng bệch, cô ấy nhanh chóng gật đầu.