Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 288 - Chương 288: Lục Hướng Noãn Ra Tay Cứu Người

Không xác định Chương 288: Lục Hướng Noãn ra tay cứu người

Chuyện này khiến mọi người nghe đều trợn mắt há miệng, đây là lần đầu tiên trong đời thấy được loại bệnh kỳ lạ như thế, đúng là mở mang kiến thức.

Nhưng mà một người đàn ông trung niên như Quách Cẩu Tử vậy mà thấy máu là ngất, nói ra cũng hơi mất mặt, nhưng mà mọi người ai cũng không dám nói ra.

Dù sao nhiệm vụ chính hiện giờ là cứu người tỉnh lại.

“Cháu là bác sĩ sao?” Rất lâu sau Vương Chí Thành hỏi, trong giọng nói còn có vui sướng mà ông ấy không biết.

Lục Hướng Noãn lắc đầu, sau đó lại khiêm tốn nói: “Lúc trước cháu từng học ít da lông, nên biết một chút.”

“Thanh niên trí thức Lục, cô khiêm tốn như vậy làm gì, cô đã quên khi chúng ta mới tới huyện thành, cô còn cứu người tên gì ấy nhỉ, tôi quên mất tên rồi, người nọ bị động kinh còn không phải là do cô chữa khỏi sao?” Hứa Gia Ấn nghe Lục Hướng Noãn nói như thế, lập tức nhớ tới chuyện kia, vỗ đùi kích động nói.

Anh ta chưa từng gặp người nào trâu bò như vậy.

Hai người khác ở khu thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn với Lục Hướng Noãn lúc trước là Vương Hiểu Linh và Vương Chí Văn nghe anh ta nói như vậy, cũng liên tưởng tới hình ảnh ngày đó gật đầu theo.

Đàm Phượng Kiều nghe nói Lục Hướng Noãn có thể cứu được người bị bệnh động kinh, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng tò mò, cho nên kéo cánh tay của Vương Hiểu Linh bảo cô ấy nhanh kể cho mình nghe.

“Lát nữa trở về sẽ kể cho cô nghe.” Lúc này Vương Hiểu Linh vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.

Đàm Phượng Kiều thấy cô ấy nói như vậy, cũng vô cùng biết điều không hỏi.

Mà nghe thanh niên trí thức khác nói như vậy, khi Vương Chí Thành lại nhìn về phía Lục Hướng Noãn, đôi mắt tỏa ra sao kim cũng không quá, đôi mắt nóng bỏng thật sự dọa Lục Hướng Noãn sợ hãi.

Người không biết còn tưởng Vương Chí Thành đã nhiều tuổi không biết xấu hổ thích cô gái người ta.

Thật sự là mong ngôi sao mong ánh trăng, cầu xin giúp đỡ trong bất lực, cuối cùng trong đội bọn họ cũng có người biết khám bệnh.

Nghĩ tới đây Vương Chí Thành ước gì bây giờ có thể lập tức tới nhà Hoắc Đại Khánh, nói tin tức tốt này cho ông ấy.

Nói không chừng ông ấy sẽ vui tới mức nhảy từ trên giường xuống dưới.

“Thanh niên trí thức Lục, chú nói với cháu…”

Vương Chí Thành còn chưa nói xong, đã bị Quách Phú Quý chạy như bay tới cắt ngang:

“Chú… Xe bò… Tới, nhanh đưa cha cháu lên xe.”

Quách Phú Quý sợ cha cậu ta đi muộn sẽ mất mạng, cho nên đi đường không dám dừng lại nghỉ ngơi.

“Không cần.” Vương Chí Thành tươi cười đầy mặt xua tay, trong lòng ông ấy rất vui sướng.

“Cái gì, không cần, cha cháu chết rồi ư?” Quách Phú Quý nghe ông ấy nói như vậy, trực tiếp ngây ngốc tại chỗ, sau đó gân cổ lên khóc.

Vương Tú Lan cách cậu ta gần nhất, chạy vội tới che miệng cậu ta lại:

“Phi phi phi, nói mấy lời gở cái gì, cha cháu còn rất tốt, chỉ thấy máu nên ngất xỉu, lát nữa sẽ tỉnh lại. Cháu đừng khóc, lát nữa ầm ĩ tới cha cháu thì không tốt.”

Vương Tú Lan thấy Quách Phú Quý gật đầu, lúc này mới buông lỏng tay ra.

“Chú, cha cháu thật sự chưa chết ư?” Quách Phú Quý có chút không tin lời thím Tú Lan nói, quay đầu mở miệng hỏi Vương Chí Thành.

“Không chết, cha cháu còn đang rất tốt, có thể sống lâu trăm tuổi, đừng nóng vội, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.” Vương Chí Thành vỗ đầu cậu ta nói.

Tên nhóc này, vừa rồi chắc chắn bị dọa sợ.

Có lẽ là Lục Hướng Noãn nói rõ nguyên nhân, Hoắc Cảnh Xuyên bước nhanh về nhà, vội vàng nói chuyện muốn đường đỏ với Vương Quế Anh đang bận rộn nấu cơm.

“Con muốn đường đỏ làm gì?”

“Cứu người ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong còn không ngừng thúc giục mẹ anh mau lấy đường đỏ.

Vương Quế Anh vừa nghe thấy hai chữ cứu người, nhanh chóng để muôi trong tay xuống, bảo con dâu cả trông nồi, mình thì dẫn theo con trai út quay về phòng.

Bà ấy không nói hai lời lấy đường đỏ đưa cho Hoắc Cảnh Xuyên.

Hoắc Cảnh Xuyên lấy được xong pha một bình nước đường đỏ xách đi, chưa tới ba phút anh đã chạy trở về.

Trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.

Lục Hướng Noãn nhận lấy bình nước ấm trong tay Hoắc Cảnh Xuyên, bảo Vương Chí Thành giúp đỡ đỡ Quách Cẩu Tử, tiện cho cô đút nước.

Kết quả bị Hoắc Cảnh Xuyên đoạt lấy bình nước trên tay Lục Hướng Noãn, nhân tiện ôm luôn công việc này, đút nước đường đỏ cho Quách Cẩu Tử đang hôn mê bất tỉnh.

Lục Hướng Noãn cũng vui vẻ nhẹ nhàng tự tại.

Nước đường đỏ uống không được mấy còn làm rơi ra nhiều, chuyện này khiến mọi người vây xem đau lòng muốn chết.

Thứ tốt như vậy cho người ta uống còn rơi ra nhiều, quả thực chính là phá của mà, nhìn thôi đã muốn tiến lên liếm sạch chỗ bị rơi ra.

 


Bình Luận (0)
Comment