Đừng nói là đại đội Hồng Kỳ bọn họ, cho dù là cả huyện thành này cũng không tìm được người như vậy, không biết anh ta sống kiểu gì.
Cho nên cuối cùng Vương Chí Thành vẫn trở lại nhà mình, xách bình muối trong nhà tới, bởi vì bình muối này mà bị vợ ông ấy lải nhải suốt.
Nhưng mà bình muối cũng không có nhiều, đã sắp thấy đáy.
Lục Hướng Noãn nhận lấy từ tay ông ấy, liếc mắt nhìn một cái thì biết đủ dùng.
Điều kiện đơn sơ, chỉ có thể dùng nước muối giảm nhiệt miệng vết thương cho anh ta trước, thực ra rượu trắng độ rượu cao mới là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn cảm thấy rượu trắng quá quý, tên phế vật trên giường đất còn chưa xứng.
Lục Hướng Noãn đang định đến phòng bếp dùng nước hòa tan muối trong bình, thì Vương Chí Thành tiến lên ngăn cản đường đi của cô.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu muốn làm gì thế?”
“Cháu đến phòng bếp lấy ít nước.” Lục Hướng Noãn nhìn thấy ông ấy đột nhiên ngăn cản đường đi của mình, thì cau mày, cảm thấy khó hiểu nhìn ông ấy.
Vương Chí Thành nghĩ tới hình ảnh mà mình mới thấy được, suýt nữa lại muốn nôn ra.
Người nhà quê như mình còn không chịu đựng nổi, càng khỏi phải nói tới cô gái từ thành phố lớn tới như thanh niên trí thức Lục.
Sợ dọa Lục Hướng Noãn sợ hãi, sau này đại đội Hồng Kỳ bọn họ không còn bác sĩ nên Vương Chí Thành xung phong nhận việc gánh vác nhiệm vụ đi múc nước.
Vất vả lắm mới có một bác sĩ, không thể để cô chạy mất được.
Suy nghĩ vì mấy trăm mạng nhỏ ở đại đội Hồng Kỳ bọn họ, cần cung phụng cô thích đáng như bảo bối.
“Lão Vương, thanh niên trí thức Lục chỉ đi lấy nước mà thôi, ông đoạt với người ta làm gì.” Quách Cẩu Tử nhìn ông bạn già như vậy, không nhịn được cười nói.
“Ông thì biết cái gì, phòng bếp kia… Không thể nói, nói là tôi muốn nôn.” Vương Chí Thành nói tới bên miệng thì lập tức sửa miệng, dang tay không nói nữa.
“Phòng bếp kia làm sao, phòng bếp còn có thể mọc ra hoa à.” Quách Cẩu Tử bị dáng vẻ này của Vương Chí Thành làm cho hơi tò mò, trong lúc nhất thời tràn ngập hứng thú đi ra ngoài phòng bếp nhìn xem.
Kết quả một lát sau đã trở về che miệng muốn nôn khan.
Quách Phú Quý con trai tốt của Quách Cẩu Tử nhìn thấy cha cậu ta như vậy, thì cho rằng ông ấy lại sắp ngỏm củ tỏi ngất đi, dọa cậu ta không đủ chiều cao lập tức nhón mũi chân vỗ nhẹ lưng cho cha cậu ta.
Quách Cẩu Tử còn chưa hoàn hồn lại từ trong phòng bếp, suýt nữa bị con trai hiếu thuận của mình vỗ ngất.
Vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh phát hiện không thích hợp, lập tức kéo Quách Phú Quý sang một bên.
Mà lúc này Quách Cẩu Tử mới nhặt được về một mạng, kết quả vừa mở miệng chính là ghét bỏ Tam Ma Tử.
“Phòng bếp của Tam Ma Tử đúng là còn lôi thôi hơn chuồng bò trong đội, một nồi dòi, dòi cũng sắp bò hết ra bên ngoài, không biết sao cậu ta có thể sống lớn tới bây giờ. Đúng là cho cậu ta ở nhà này thật sự uổng phí, nếu để hai vợ chồng lão Lưu nhìn thấy, có lẽ sẽ tức tới mức nửa đêm bò ra khỏi phần mộ.”
Hai vợ chồng lão Lưu là cha mẹ ruột của Tam Ma Tử, chẳng qua không chịu đựng được ba năm nạn đói kia, hai vợ chồng già đều là người cần cù chịu khó, cả đời chưa từng làm chuyện thiếu đạo đức gì.
Nhưng mà già mới có con nên vô cùng cưng chiều Tam Ma Tử, khi có hai vợ chồng bọn họ ở đây, đừng nói là để anh ta xuống ruộng làm việc, cho dù là để anh ta xuống giường đất hai vợ chồng già cũng luyến tiếc.
Quần áo tới dang tay, cơm tới há mồm, hai vợ chồng già luyến tiếc ăn luyến tiếc uống, tích cóp được thứ tốt đều vào hết bụng Tam Ma Tử, nhưng anh ta vẫn không hài lòng, lâu lâu lại tay đấm chân đá với hai vợ chồng già.
Nhưng mà hai vợ chồng già vẫn vui vẻ chịu đựng, khen anh ta đánh hay lắm, chính là dưỡng phế anh ta đi.
Những người khác ở đây nghe miêu tả của Quách Cẩu Tử, đều ghê tởm đến mức da gà rơi đầy đất.
Bọn họ từng thấy không vệ sinh, nhưng chưa từng thấy không vệ sinh như vậy.
Nhưng mà mọi người đều không có dũng khí đi qua liếc nhìn một cái, sợ ghê tởm buổi tối nằm mơ thấy ác mộng.
Mà Lục Hướng Noãn thì âm thầm cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi Vương Chí Thành ngăn cô lại, nếu không cô ghê tởm có lẽ sẽ giải quyết Tam Ma Tử đang nằm trên giường luôn ấy chứ.