Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 302 - Chương 302: Thanh Niên Trí Thức Lục, Cháu Xin Nghỉ Làm Gì

Không xác định Chương 302: Thanh niên trí thức Lục, cháu xin nghỉ làm gì

Huống chi hiện giờ bà ấy muốn tạo quan hệ tốt với Lục Hướng Noãn, thứ nhất là bà ấy thích cô nhóc Lục Hướng Noãn này, về phương diện khác, vẫn là phát sầu vì con dâu cả vẫn luôn không mang thai.

Bà ấy nghe chồng mình nói, thanh niên trí thức Lục biết khám bệnh phụ nữ, không sinh được con chắc chắn khám ra được.

Đối với người sốt ruột ôm cháu như Lan Hoa mà nói, hiện giờ bà ấy chính là chữa ngựa chết thành ngựa sống, bắt lấy được ai thì cứ bắt lấy người đó.

Chỉ cần có thể khiến con dâu bà ấy mang thai, cho dù bây giờ ông trời muốn lấy đi mạng của bà ấy đều được cả.

Lục Hướng Noãn thấy đã tới thời cơ, vì thế mở miệng nói: “Chú Vương, chú Quách, ngày mai cháu có thể xin nghỉ được không ạ?”

“Thanh niên trí thức Lục, cháu xin nghỉ làm gì?” Lần này đổi thành Vương Chí Thành buồn bực.

“Hiện giờ trên người cháu không có thuốc, không có biện pháp bôi thuốc lên miệng vết thương của Tam Ma Tử, cho nên ngày mai cháu cần lên núi hái một ít về.”

Trên thực tế là Lục Hướng Noãn muốn chạy lối tắt lén lười biếng.

“Trên núi còn có thuốc sao?”

“Sau núi kia còn có thể hái thuốc ư?”

Lời nói của Lục Hướng Noãn khiến mọi người đều hơi kinh ngạc, không hẹn mà cùng hỏi.

Cả đám đều trợn to mắt nhìn Lục Hướng Noãn, cũng không dám chớp mắt sợ bỏ lỡ gì đó.

Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của đám bọn họ, cũng không để trong lòng, ngay sau đó giải thích với bọn họ:

“Sau núi có, lần trước cháu lên núi hái mộc nhĩ và nấm thấy được không ít, trong đó còn có tam thất. Tam thất này là dược liệu tốt, sau này nhà ai trong đội có người bị thương, đều có thể dùng tới.”

Lục Hướng Noãn cố gắng dùng tiếng phổ thông dễ hiểu giải thích cho bọn họ.

Sách cổ từng ghi lại: Nhân sâm bổ khí nhất, tam thất bổ huyết nhất, vị giống nhưng công dụng khác nhau, người xưa xưng là nhân sâm tam thất, dược liệu trân quý nhất trong trung dược.

Bởi vậy có thể thấy được tam thất là dược liệu ghê gớm thế nào trong giới trung dược.

Nhưng mà khiến Lục Hướng Noãn tò mò là, gần đây cô tiếp xúc với tiểu thuyết xuyên qua niên đại văn, nữ chính lên núi nếu không phải hái được nhân sâm trăm năm thì chính là linh chi ngàn năm, nếu không thì gặp được đồ ăn ngon như lợn rừng.

Tuy trong không gian của cô nhiều thịt như vậy, cũng không thiếu miếng này, nhưng so sánh ra như vậy, vận may của cô không khỏi quá kém rồi.

Lúc trước khi đi theo Vương Quế Anh lên núi hái nấm, cô đã sắp lật tung bên ngoài núi, kết quả ngoại trừ nấm đầy đất, còn có mộc nhĩ cô ăn mãi cũng không hết ra, thì không thấy những thứ khác.

Ngay cả gà rừng còn có con thỏ giảo hoạt, cô cũng chưa từng thấy một con.

Chuyện này thực sự khiến cô hoài nghi nhân sinh, nếu không có không gian mà nói, cô thật sự là bị ông trời ném tới nơi này chịu khổ.

Dù sao thế kỷ 21 xa hoa trụy lạc mạnh hơn niên đại hiện giờ không chỉ một tẹo, thời buổi này ngoại trừ dùng ba chữ thảm thảm thảm để hình dung ra, thì không còn gì khác.

Nhưng mà cô thật sự không lừa đám Vương Chí Thành, cô thật sự thấy được rất nhiều tam thất hoang dại trên núi, chẳng qua thời buổi này người trong đội không biết, đều bị cắt làm cỏ cho heo ăn.

Quả thực là phí phạm của trời.

“Ôi má ơi, đây là lần đầu tiên chú nghe nói. Thanh niên trí thức Lục, tam thất này trông như thế nào, nếu không ngày mai chú bảo Phú Quý nhà chú lên núi hái thuốc với cháu nhé? Cháu đi một mình trời xa đất lạ, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì không được.” Quách Cẩu Tử nghe Lục Hướng Noãn giới thiệu, thì kinh ngạc cảm thán.

Thanh niên trí thức từ thành phố lớn tới biết nhiều hơn bọn họ nhiều.

“Không cần không cần, chú Quách, cháu đi một mình được.” Lục Hướng Noãn nhanh chóng từ chối.

Nói giỡn à, nếu phía sau cô có côn trùng theo đuôi, ngày mai cô còn lười biếng kiểu gì.

Phải biết rằng mấy ngày nay tay chân nhỏ của cô vì làm việc, đã mệt đến mức rã rời.

Cô chỉ muốn nằm trên giường đất ngủ đến trời đất tối sầm, đương nhiên không thể quên chuyện đứng đắn được.

“Cháu đừng khách sáo với chú Quách làm gì, dù sao ngày mai tên nhóc thối kia không đi học, ở nhà còn không phải là đi gây sự sao? Thanh niên trí thức Lục, ngày mai cháu có việc gì cứ sai bảo tên nhóc thối này. Chuyện khác chú không dám đảm bảo với cháu, chỉ riêng chuyện nghe lời, cháu bảo nó đi hướng đông nó không dám đi hướng tây.”

 


Bình Luận (0)
Comment