Chỉ có Lục Hướng Noãn nghe những lời này của anh, cách xa anh một chút theo bản năng, lúc này cô đã hoàn toàn không còn dáng vẻ dễ nói chuyện như vừa rồi.
“Cảm ơn đồng chí Hoắc, tôi tự mình về được.” Trực giác của Lục Hướng Noãn nói cho cô, nên tránh xa người đàn ông trước mặt càng xa càng tốt.
Hoắc Cảnh Xuyên bị từ chối, trên mặt không có chút xấu hổ, bởi vì anh đã đoán ra được là kết quả này, nhưng vẫn kiên trì.
Nói hoa mỹ là sợ đám Vương Chí Thành lo lắng, thực ra chút tính toán trong lòng anh ngoại trừ anh ra, những người khác đều không biết.
Lan Hoa rẽ về phòng mang theo khoai lang đỏ khô đã bỏ vào túi sẵn, sau đó chạy nhanh ra, nhìn cả đám bọn họ tranh nhau muốn đưa thanh niên trí thức Lục về nhà, vội vàng đứng ra nói một câu:
“Để tôi đưa về, vừa vặn tôi có việc muốn hỏi thanh niên trí thức Lục, mọi người trở về đi.”
Lục Hướng Noãn đồng ý, như vậy tính toán của người nào đó sẽ thất bại.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên bị cắt ngang chuyện tốt nhìn hai người rời đi, thì nghiến răng ken két, nắm chặt tay, cuối cùng vô lực buông ra.
“Thím, có việc gì thím cứ nói đi.” Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ ấp úng, mãi mà không nói nên lời của bà ấy, bà ấy không vội, nhưng Lục Hướng Noãn thật sự có chút nóng vội.
Cô thích loại người làm việc sạch sẽ nhanh nhẹn như Vương Hiểu Linh.
Nghe Lục Hướng Noãn nói chuyện, Lục Hướng Noãn nhìn đông nhìn tây một lát, sợ trên đường có người nào đó lại bị nghe lén.
Thực ra là bà ấy nghĩ nhiều, lúc này tối lửa tắt đèn, mọi người ăn cơm xong đã sớm nằm trên giường đất nghỉ ngơi ngủ.
“Thanh niên trí thức Lục, thím muốn hỏi cháu một chuyện, phụ nữ có bệnh, vẫn luôn không sinh được con thì nên chữa thế nào?”
Lục Hướng Noãn nghe bà ấy nói những lời này, lông mày hơi nhíu lại, trong lòng thật sự có chút không vui, chẳng qua trên mặt không để lộ ra:
“Thím, chuyện sinh được con hay không, có đôi khi không hoàn toàn là do phụ nữ, có đôi khi đàn ông có bệnh, phụ nữ không dễ mang thai.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, phụ nữ không mang thai vậy thì nhất định là phụ nữ có bệnh, đều trách móc nặng nề phụ nữ, hình như thế giới này luôn không công bằng.
Cô đi làm ở khoa phụ sản nhiều năm như vậy, thấy nhiều nhà trai tinh trùng yếu, tinh trùng dị dạng, dẫn tới phụ nữ không mang thai, nhiều không đếm xuể.
Bệnh viện mà Lục Hướng Noãn làm việc đã từng làm thống kê, trong vợ chồng đã kết hôn không mang thai chiếm 15% tỉ lệ, mà vì nhà trai chiếm hơn 50%.
Hơn nữa chuyện sinh trai hay gái cũng không phải do phụ nữ quyết định, phải xem tinh trùng của nhà trai mang theo nhiễm sắc thể là X hay Y.
Đàn ông không có mệnh đó, vậy thì không thể trách phụ nữ.
“Cái gì, đàn ông còn có thể có bệnh ư?” Lan Hoa nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy giật mình kêu lên, nhưng nghĩ tới đang là buổi tối, lại nhanh chóng dùng tay che miệng vào.
“Sao đàn ông không thể có bệnh, nam nữ đều là người, chẳng lẽ nam cao hơn nữ một cái đầu ư? Chẳng lẽ nam không ăn uống đi vệ sinh như chúng ta sao?” Lúc này Lục Hướng Noãn đã cố gắng kìm nén mình nổi nóng.
Cô khuyên nhủ mình trong lòng không thể tức giận, không phải bà ấy ngu dốt, mà do không có nhiều tri thức và tin tức phong bế dẫn tới.
Không phải lỗi của bọn họ.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu đừng nóng giận, thím không có ý đó, đây là lần đầu tiên thím nghe nói phụ nữ không thể sinh được con là do đàn ông.” Lan Hoa nhìn ra được Lục Hướng Noãn tức giận, nhanh chóng mở miệng nói.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ẩn nấp trong ánh trăng, đi theo sau bọn họ đương nhiên nghe được những lời cô nhóc này mới nói.
Tính tính đúng là lớn, nhưng mà nói không sai, không giống với những người khác chút nào.
Anh càng ngày càng thích cô.
“Thím, cháu không tức giận, thím là hỏi giúp chú và thím hay là những người khác?” Lúc này Lục Hướng Noãn đã ổn định lại cảm xúc.
Lan Hoa ngượng ngùng nói:
“Thanh niên trí thức Lục, cháu nói đùa rồi, thím và chú đều đã nhiều tuổi, sao còn có thể sinh con?
Hôm nay thím cũng không sợ cháu chê cười, thím muốn hỏi cho con trai cả, con dâu cả của thím. Con dâu cả gả tới đây nhiều năm như vậy, dùng đủ loại phương thuốc cổ truyền, nhưng bụng vẫn không to lên.”
“Phương thuốc cổ truyền? Là phương thuốc cổ truyền gì thế?”
“Châu chấu bắt được trên núi cho con bé ăn sống, còn có bắt cóc trong sông không lột da, không vứt thứ gì hầm thịt cho ăn…”