Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 309 - Chương 309: Đếm Cừu Ngủ

Không xác định Chương 309: Đếm cừu ngủ

Đối với người có nhà nhưng không có tình thương của cha tình thương của mẹ như cô mà nói, Hứa Nhạc chính là thiên sứ do trời cao phái tới cứu vớt cô, là người cô vĩnh viễn có thể tin tưởng.

Ý thức tiến vào không gian Lục Hướng Noãn tìm được sở học suốt đời của lão trung y kia đưa cho mình…

Từ y thuật ông ấy tự mình biên soạn, nhân tiện còn không quên lấy manocanh châm cứu mà cô đặt trên Taobao lúc trước, cộng thêm kim bạc ra, lật cuốn sách và bắt đầu luyện tập.

Cũng may những tri thức đó đều khắc vào trong xương tủy, động tác trên tay Lục Hướng Noãn cũng không mới lạ, ngay cả huyệt vị trên cơ thể người cô đều có thể nhắm mắt chỉ ra được.

“Lục Hướng Noãn, cô ngủ chưa?” Vương Hiểu Linh nằm trên giường đất không ngủ được, nhưng không dám lật người.

“Ngủ rồi.” Nghe thấy lời Vương Hiểu Linh nói, Lục Hướng Noãn lập tức rút ý thức ra khỏi không gian lạnh lùng nói.

Lục Hướng Noãn nói xong còn giơ tay, xoa đầu hơi đau của mình.

Vương Hiểu Linh biết Lục Hướng Noãn là đang trợn mắt nói dối, nếu đã ngủ, sao còn có thể nói chuyện, nhưng mà cô ấy không dám phản kháng.

Dù sao hiện giờ ở dưới cùng một mái hiên, huống chi còn ở dưới tình huống Lục Hướng Noãn có ân với cô ấy.

“Vậy tôi cũng ngủ.” Vương Hiểu Linh nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, sau đó xoay người ngủ.

Vẫn không ngủ được cô ấy dứt khoát đếm cừu.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…

Không biết cuối cùng đếm được bao nhiêu con cừu mí mắt của Vương Hiểu Linh bắt đầu rủ xuống, dần tiến vào mộng đẹp.

Mà bên này Lục Hướng Noãn cũng không lại tham tiến vào không gian tiếp tục học tập, bởi vì cô còn cần chút thời gian tiêu hóa đống tri thức này.

Như khi học tập thời cấp 3, nhắm mắt lại hồi tưởng lại mọi thứ học được trong đầu, mới đi ngủ.

Trong lúc ngủ mơ Vương Hiểu Linh cũng không ngủ an ổn, cô ấy mơ thấy Tam Ma Tử kia biến thành con sói lao về phía cô ấy.

Ngay khi cô ấy cho rằng mình sẽ mất mạng tại đây, Lục Hướng Noãn khoác ánh sáng bảy màu khiêng cung tên bước từ trong bóng đêm tới.

Sau đó nhắm chuẩn con sói kia, kéo cung bắn tên, một chiêu mất mạng, khiến nó chết đi.

Do đó cô ấy được cứu, vẻ mặt cô ấy hoan hô nhảy nhót xung quanh Lục Hướng Noãn.

Đợi ngày hôm sau khi Lục Hướng Noãn tỉnh lại, suýt nữa dọa cô sợ hãi.

Bởi vì Vương Hiểu Linh dựa vào giường đất, vẻ mặt si mê đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

Sáng sớm đã làm ra hành động kỳ lạ như vậy, may mà trái tim của cô tốt, nếu không trải qua chuyện đáng sợ này, trái tim của cô đã bị cô ấy dọa sợ đi mất.

“Lục Hướng Noãn, ăn cơm.” Vì mơ thấy giấc mơ tối qua, giọng nói của Vương Hiểu Linh dịu dàng hơn trước đây nhiều, giống như đang nhại giọng.

Gương mặt thì ửng đỏ, người không biết còn tưởng tối qua Lục Hướng Noãn đã làm gì cô ấy.

Kết quả cô ấy mới nói những lời này, Lục Hướng Noãn đã bị dáng vẻ của cô ấy làm cho ghê tởm lông tơ dựng lên.

“Bình thường một chút.” Lục Hướng Noãn xụ mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Được.” Vương Hiểu Linh bị dáng vẻ của Lục Hướng Noãn dọa sợ, lập tức nói chuyện bình thường.

Mà lúc này Lục Hướng Noãn mới thoải mái hơn, lề mề xuống khỏi giường đất, sau đó đánh răng rửa mặt chải đầu tết bím toc.

Hôm nay lại là một ngày mới tinh tốt đẹp.

“Tôi không dùng tủ bát của cô, đây là lương thực tôi mang từ khu thanh niên trí thức tới.” Vương Hiểu Linh nhìn Lục Hướng Noãn ngẩn người với bánh bột ngô hai mặt, thì biết cô hiểu lầm, nhanh chóng mở miệng giải thích.

“Tôi chưa nói gì.” Lục Hướng Noãn tiện tay cầm lấy bánh bột ngô, bưng bát cháo, gắp dưa leo ăn.

Sáng sớm tinh mơ cô cũng chưa ăn gì, cho nên bánh bột ngô trong tay cô chỉ ăn nửa cái, nửa dư lại cô không ném đi, lại cho vào trong sọt bánh, tính toán giữ lại ngày mai ăn.

Đợi khi cô đứng dậy, cô nói với Vương Hiểu Linh đang vùi đầu ăn: “Lát nữa lấy lương thực tôi ăn hôm nay trong túi lương thực của tôi đi.”

“… Không cần… Khụ khụ… Không cần…” Vương Hiểu Linh nói chuyện quá nhanh, hoàn toàn quên mất trong miệng mình còn gì, lập tức bị sặc ho khan đến mặt đỏ lên.

Lục Hướng Noãn nhìn thấy cô ấy khó chịu như vậy, chấp nhận số mệnh đến phòng bếp rót nước bưng tới, bảo Vương Hiểu Linh uống hết.

Quả nhiên uống nước xong trạng thái của Vương Hiểu Linh lập tức tốt hơn nhiều, nhưng mà câu đầu tiên khi mở miệng chính là:

“Lục Hướng Noãn, không cần, cô cho tôi ở nhờ mấy ngày, tôi mời cô ăn cơm là lẽ đương nhiên.”

“Không cần, việc nào ra việc đó.” Lục Hướng Noãn nhìn thấy cô ấy chuyển biến tốt đẹp xong, lập tức đi ra ngoài.

 


Bình Luận (0)
Comment