Lục Hướng Noãn cho hết tam thất trên đất vào sọt, đựng đầy một sọt, dư lại phần lớn đều được cô cho vào không gian.
Cõng sọt lung lay xuống núi, thì thấy được Hoắc Cảnh Xuyên đang lượn lờ chỗ núi.
Lục Hướng Noãn không muốn nói chuyện với anh, nên né tránh theo bản năng, cõng sọt gần như có đè sụp cơ thể nhỏ của cô thất tha thất thểu chạy xuống dưới chân núi.
Nhưng mà bị Hoắc Cảnh Xuyên tiến tới tìm cô chú ý tới, trái tim vẫn luôn như bị ai nắm chặt của anh thả lỏng ra.
Ngày hôm qua biết cô muốn lên núi, anh lo lắng cô đi một mình sẽ xảy ra nguy hiểm gì đó nên sáng sớm tinh mơ cơm không rảnh ăn, vừa mở mắt là nằm vùng canh giữ ở cửa nhà cô.
Kết quả đợi rất lâu cũng không thấy được thanh niên trí thức kia ra khỏi nhà, trong quá trình đợi anh cũng chạy về nhà uống ngụm nước, nhưng cũng lập tức tới ngay.
Kết quả vẫn luôn đợi các đội viên tan làm, Hoắc Cảnh Xuyên ngồi trên cây cũng không thấy được bóng người.
Hoắc Cảnh Xuyên không kiềm chế được cho rằng thanh niên trí thức kia xảy ra chuyện gì, khi anh đang định xuống khỏi cây, chuẩn bị da mặt dày đi gõ cửa thì phát hiện có người tới.
Là thanh niên trí thức nữ gặp lần trước.
Rất rõ ràng, Vương Hiểu Linh cũng thấy Hoắc Cảnh Xuyên, tuy e ngại khí tràng cường đại trên người anh, nhưng vẫn căng da đầu khiêng cuốc đi qua.
Dù sao cô ấy còn phải về nhà nấu cơm.
“Xin hỏi Lục Hướng Noãn, thanh niên trí thức Lục ở nhà không?” Cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn hỏi ra miệng.
“Anh tìm cô ấy à, bây giờ anh đợi ở cửa, tôi vào nhà nhìn xem.” Vừa nghe là tới tìm Lục Hướng Noãn, Vương Hiểu Linh lập tức móc chìa khóa nhà của Lục Hướng Noãn trong túi ra, sau đó nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì mắt đỏ bừng nhìn chìa khóa trên tay Vương Hiểu Linh.
Rốt cuộc là anh phải đợi tới khi nào mới có thể có được, nhưng dựa theo tình hình trước mắt, có lẽ mình còn cách xa vạn dặm đường phải đi.
Con đường chậm rãi theo đuổi vợ.
Trong phòng, trong bếp, còn có chỗ tắm rửa, nhà vệ sinh, Vương Hiểu Linh đều không tìm được bóng dáng Lục Hướng Noãn, cho nên vô cùng áy náy nói xin lỗi với Hoắc Cảnh Xuyên.
“Có lẽ là ở trên núi còn chưa xuống dưới, sáng hôm nay cô ấy nói muốn lên núi, anh tìm cô ấy có việc mà nói, hay là buổi chiều lại tới tìm cô ấy.” Vương Hiểu Linh tốt bụng kiến nghị.
“Không cần.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi.
Anh đoán thầm trong lòng có lẽ là vừa rồi khi anh về nhà uống nước, hai bọn họ đã bỏ lỡ nhau.
Ngay sau đó, Hoắc Cảnh Xuyên lo lắng cho Lục Hướng Noãn nên lập tức lên núi.
Nhưng mà anh sắp lật tung ngọn núi này cũng không tìm được cô.
Không nghĩ tới khi đó Lục Hướng Noãn đang trốn trên ghế bập bênh trong không gian, ngủ gật.
Ngay khi anh nôn nóng chuẩn bị xuống núi tìm Vương Giải Phóng tới đây tìm người, vừa vặn thấy được Lục Hướng Noãn khiêng sọt xuống núi.
Hoắc Cảnh Xuyên bước nhanh đuổi theo cô, giọng nói lạnh lùng: “Để anh cầm cho.”
Đôi mắt của Lục Hướng Noãn nhìn thẳng phía trước, không nhìn anh lấy một cái: “Không cần.”
Dứt lời, Lục Hướng Noãn lập tức đi vòng qua anh, cô thật sự không muốn có chút quan hệ gì với người đàn ông trước mắt này.
Cũng không thể nói là chỉ có người đàn ông trước mắt này, chỉ cần là có ba chân cô đều thấy phiền muốn chết, cô nghĩ quẩn trong lòng cỡ nào mới có thể muốn trải qua cuộc sống lúc trước.
Nhưng mà người đàn ông này giống y như viên kẹo mạch nha quấn lấy người cô, cho dù cô đuổi kiểu gì cũng không chịu đi, cô đã từ chối một cách rất rõ ràng.
Không phải là cần cô lại uống viên thuốc hủy dung thời gian ngắn mà Hứa Nhạc nghiên cứu ra, dọa anh đi đấy chứ?
Nghĩ tới loại đau đớn xâm nhập tận xương tủy lần trước, Lục Hướng Noãn cảm thấy thực ra cô còn có thể nếm thử phương pháp giết anh xem.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên lắc đầu, ngay sau đó vẫn nhanh chóng đi theo.
Nhưng mà thấy cô bài xích mình như vậy, thậm chí không cho mình chút cơ hội, nên anh vẫn luôn duy trì khoảng cách cách cô 300 mét.
Lần này Lục Hướng Noãn thực sự hài lòng vì anh thức thời, vì thế bước nhanh cõng sọt đồ đi về nhà.
Hai mươi phút sau, Lục Hướng Noãn đi một lát lại nghỉ cuối cùng cũng tới nhà.
Sau khi về đến nhà cô đóng mạnh cửa vào, ngăn cách tầm mắt của người đàn ông kia xong cô mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mà sau khi làm việc xong Vương Hiểu Linh đang ở trong bếp nấu cơm, vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô ấy nhanh chóng đặt dao phay xuống đi ra.