Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 333 - Chương 333: Đầu Lưỡi Của Cháu Đâu

Không xác định Chương 333: Đầu lưỡi của cháu đâu

Lục Hướng Noãn vừa định ai đi đường nấy với Vương Chí Thành ở giao lộ, Vương Chí Thành lại đột nhiên nhớ tới còn có Tam Ma Tử mình quên mất một ngày.

Ông ấy không nói hai lời nhanh chóng dẫn Lục Hướng Noãn đến nhà Tam Ma Tử, đợi khi bọn họ tới nơi Tam Ma Tử nhắm mắt lại, còn treo một hơi.

Gương mặt anh ta trắng bệch cho dù là người chết ba ngày cũng không trắng bằng anh ta, dọa Vương Chí Thành sợ hãi.

Sợ anh ta chết thẳng cẳng Vương Chí Thành vội tiến lên kiểm tra hơi thở của anh ta, phát hiện anh ta vẫn còn sống thì trái tim bất an mới xem như thả lỏng.

Nhưng vì đảm bảo, Vương Chí Thành vẫn vỗ mặt anh ta, thật sự vỗ Tam Ma Tử tỉnh dậy.

Vừa thấy người tới là Vương Chí Thành, Tam Ma Tử nước mắt lưng tròng không nói nên lời.

Khi anh ta há miệng muốn nói chuyện, phát hiện Lục Hướng Noãn ở phía sau ông ấy Tam Ma Tử sợ tới mức nhấc chân muốn chạy.

Kết quả mãi mà không thể nhúc nhích.

Vương Chí Thành thấy cảm xúc của anh ta quá kích động, trong lúc nhất thời có chút ngốc, nhanh chóng hỏi anh ta làm sao thế, có chuyện gì thì nói ra.

Kết quả Tam Ma Tử ê ê a a không nói nên lời, chuyện này chọc Vương Chí Thành sốt ruột.

Sao còn chưa tới một ngày, lại biến thành người câm không nói được như thế.

Tam Ma Tử thấy ông ấy không hiểu mình, lập tức há miệng ra mức to nhất cho Vương Chí Thành xem.

Có lẽ là Vương Chí Thành nhìn ra được ý đồ của anh ta, đôi mắt dán sát vào nhìn bên trong.

Kết quả thấy rõ trong miệng anh ta xong, ông ấy sợ tới mức suýt nữa ngã xuống khỏi giường đất.

“Đầu lưỡi của cháu đâu… Đầu lưỡi đâu…”

Bị người phụ nữ phía sau chú và kỹ nữ thối kia cắt, anh ta muốn nói những lời này, nhưng chỉ có thể nói ra ê ê a a.

Anh ta muốn vươn tay chỉ Lục Hướng Noãn, kết quả trên cánh tay bị quấn vải thật dày, anh ta không nâng lên nổi.

Vương Chí Thành hoàn toàn không nghe hiểu lời anh ta nói, ông ấy nhanh chóng quay đầu tìm Lục Hướng Noãn giúp đỡ:

“Thanh niên trí thức Lục, cháu mau tới đây nhìn xem, xem đã xảy ra chuyện gì, sao đang êm đẹp đầu lưỡi lại không còn, chú nhớ rõ hôm trước vẫn còn rất tốt mà.”

Vẻ mặt Lục Hướng Noãn không chút biểu cảm nhìn Tam Ma Tử trên giường đất, trong ánh mắt để lộ ra lạnh lẽo khiến toàn thân Tam Ma Tử run lên.

Nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, anh ta sợ tới mức nhắm chặt miệng không dám nói gì nữa.

Đôi mắt cũng không dám lại nhìn cô.

Lục Hướng Noãn thuận miệng nói dối:

“Ngày hôm qua khi cháu tới bôi thuốc cho anh ta, đã mất đầu lưỡi, hình như là anh ta cắn đứt đầu lưỡi, không tính toán sống tiếp nữa. Cũng may cháu tới kịp thời, nếu không hôm nay anh ta đã mất mạng.”

Vương Chí Thành không nghĩ tới sẽ là chuyện như vậy, có chút ngơ ngẩn, cũng may kịp phản ứng lại, hỏi một câu:

“Vậy đầu lưỡi kia còn có thể nối lại được không?”

Lục Hướng Noãn lắc đầu bày tỏ không thể.

Không phải là đang nói giỡn sao, cho dù cô có năng lực nối lại cô cũng không nối, cô mà nối xong, sau lưng chuyện cô và Vương Hiểu Linh mưu đồ bí mật hại anh ta đã bị anh ta truyền bay đầy trời.

Cô không phải là kẻ ngốc như vậy.

Càng khỏi phải nói anh ta còn muốn cưỡng gian, nhưng mà cưỡng gian chưa thành, đến lúc đó một khi truyền ra, vậy thì Vương Hiểu Linh đừng nghĩ sống tiếp nữa.

Khi nghe được lời Lục Hướng Noãn nói, Vương Chí Thành quay đầu trở về, sau đó bắt đầu chỉ trích Tam Ma Tử nằm yên trên giường đất không thể cử động:

“Cháu nói xem chú nên nói gì cháu mới tốt đây, lão tổ tông đã nói chết tử tế không bằng tồn tại, tồn tại mạnh hơn bất cứ thứ gì.

Bình thường cháu sống cuộc sống như chó như vậy còn muốn sống, bây giờ gãy tay gãy chân thì không muốn sống nữa, còn là người của đại đội Hồng Kỳ chúng ta nữa không, nói ra còn khiến đại đội chúng ta mất mặt.”

Vương Chí Thành tin lời Lục Hướng Noãn nói không có lý do.

Mà Tam Ma Tử bị mắng thì trong lòng đã mắng mười tám đời tổ tông của Lục Hướng Noãn.

Vương Chí Thành nói miệng đắng lưỡi khô mới dừng lại, cuống quýt tránh ra bảo Lục Hướng Noãn tiến lên kiểm tra cho Tam Ma Tử, nhìn xem đã tốt hơn chút nào không.

Lục Hướng Noãn cũng không khách sáo, cô kiểm tra có lệ một lát, trong quá trình kiểm tra còn cố ý chọc vào miệng vết thương của anh ta, Tam Ma Tử bị đau kêu to ê ê a a.

 


Bình Luận (0)
Comment