Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 346 - Chương 346: Chó Săn

Không xác định Chương 346: Chó săn

Vương Giải Phóng không bình tĩnh nổi, kích động dùng tay chỉ mình: “Là tôi là tôi, cô quen tôi à?”

Cô gái này quen anh ta là ai, làm sao bây giờ, anh ta cảm thấy mình khẽ phiêu phiêu, hình như sắp bay lên trời cao.

Nhưng mà rất nhanh đã bị tiếng ho khan của Hoắc Cảnh Xuyên kéo trở về hiện thực.

Vương Giải Phóng nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên theo bản năng, nhìn thấy ánh mắt như dao kia thì lập tức tỉnh táo lại.

Đáng chết, đã quên cô là cô gái đoàn trưởng Hoắc thích.

Vương Hiểu Linh vừa nghe chuyện này là thật, đôi mắt mờ suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Nhưng nghĩ tới vừa rồi mình làm chuyện ngu ngốc, giống y như chó săn tiến lên nói:

“Không sao không sao, đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, quên hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đi.”

Thái độ chuyển biến nhanh như vậy, khiến Vương Giải Phóng cảm thấy hơi mơ hồ.

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp cô gái như vậy.

Chỉ có Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ co được dãn được của Vương Hiểu Linh, khóe miệng không nhịn được nhếch lên ý cười.

Nhưng mà bị Hoắc Cảnh Xuyên mắt sắc phát hiện, cho rằng cô cười vì Vương Giải Phóng, trong lòng ghen ghét giống như làm đổ cả hũ dấm lâu năm, chua lè.

Như là chỉ có chút lửa có thể thành đám cháy to, trở nên một phát không thể vãn hồi, có loại xúc động muốn đè Vương Giải Phóng ra đánh một trận.

Nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.

Vương Giải Phóng thấy Lục Hướng Noãn không trả lời câu hỏi vừa rồi của anh ta, vì thế lại hỏi:

“Cô quen tôi à?”

Nhưng anh ta không quen biết cô mà, theo đạo lý mà nói, người xinh đẹp như vậy anh ta sẽ có chút ấn tượng.

Kết quả anh ta nghĩ mãi mà chưa phát hiện ra.

Nhưng mà nếu cô quen biết mình mà nói, vậy không lâu trước đây mình nói chuyện với cô, cô lại có dáng vẻ không quen biết mình.

Anh ta vẫn luôn suy nghĩ mãi thật sự có chút không nhớ ra là ai.

Ngay sau đó Lục Hướng Noãn nói chuyện anh trai nuôi của cô làm ở cục công an ra.

Vương Giải Phóng vừa nghe là em gái nuôi của tên nhóc thối Vương Dược Phú kia, quả thực là hâm mộ ghen tị hận.

Tên nhóc thối này, có em gái xinh đẹp như thế cũng không biết giới thiệu cho người lớn tuổi cô đơn nhiều năm như anh ta.

Vương Dược Phú đang ở trên giường đất bận việc mây mưa đột nhiên cái mũi phát ngứa, hắt xì một cái rất to.

Lý Tiểu Uyển ôm cổ anh ta, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

“Có khả năng là có người đang mắng anh.” Vương Dược Phú xoa mũi, sau đó lại bắt đầu làm chuyện chính của mình.

Nhân tiện còn không quên nhắc nhở Lý Tiểu Uyển trên người.

Bảo cô ấy chuyên tâm một chút.

Chuyện này khiến Lý Tiểu Uyển tức giận vung nắm đấm đánh lên người Vương Dược Phú.

Mà những lời Lục Hướng Noãn nói lọt vào trong tai Hoắc Cảnh Xuyên, chính là người gọi là anh trai kia là đối tượng cô sắp kết hôn.

Trong lúc nhất thời, Hoắc Cảnh Xuyên có ý định nuốt cả anh ta.

Lục Hướng Noãn là người rất tục tằng, biết dạng người gì có trợ giúp đối với mình.

Cho dù là không giúp được gì, khi không chạm vào điểm mấu chốt của cô, bình thường cô sẽ không dễ dàng trở mặt với người ta.

Càng khỏi phải nói chức vị cục trưởng này coi như là bá vương trong huyện thành nhỏ này, có quan hệ tốt với anh ta chỉ có lợi không hại.

Cho nên cũng không lạnh không nhạt gia nhập cuộc nói chuyện giữa anh ta và Vương Hiểu Linh.

Như vậy lạnh nhạt Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh, lúc này trong lòng anh chỉ có sáu chữ hình dung:

“Lạnh thấu tim, tim tung bay.”

Nhưng mà nghĩ tới mình còn có chuyện chính cần làm, anh trực tiếp mở miệng cắt ngang.

Vương Giải Phóng biết hai người có chuyện muốn nói, cho nên giúp đỡ khuyên Vương Hiểu Linh đứng trước mặt Lan Hoa giống y như sư tử bằng đá, vẫn không nhúc nhích:

“Không sao, cô có thể yên tâm về đoàn trưởng Hoắc, sẽ không sao đâu.”

“Sao anh biết…” Cô ấy còn chưa nói hết câu, nghĩ tới chức vị của anh ta Vương Hiểu Linh lập tức cố gượng cười nói: “Đồng chí Vương, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, có một số người vẫn phải đề phòng một chút thì hơn…”

Hôm nay phải nói rõ ràng, tránh cho anh lượn lờ bên cạnh mình nữa, cho nên Lục Hướng Noãn nói với Vương Hiểu Linh một tiếng, sau đó đi theo Hoắc Cảnh Xuyên rời đi.

Mà Vương Hiểu Linh thì ấm ức nhìn Lục Hướng Noãn, trong lòng lại chán ghét Hoắc Cảnh Xuyên thêm một tầng nữa.

“Anh sắp đi.”

“Ừm.”

“Có việc gì thì tìm Vương Giải Phóng, người này không tệ.”

 


Bình Luận (0)
Comment