Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 352 - Chương 352: Mở Họp Bàn Bạc

Không xác định Chương 352: Mở họp bàn bạc

Bá tánh biên cương mới có thể an cư lạc nghiệp.

“Làm xong việc còn không để lại tên ư?”

Hoắc Cảnh Xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Cứ nhận lấy đi, khi tôi không ở nhà, làm phiền anh chiếu cố một chút.”

Cái tay đặt trong túi còn đang cẩn thận sờ cúc áo con gái.

Vương Giải Phóng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cũng lập tức nghiêm túc hơn, vỗ ngực đảm bảo với anh mình nhất định sẽ chiếu cố thanh niên trí thức Lục thật tốt.

Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới yên tâm, anh tin tưởng cách làm người của Vương Giải Phóng.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lần này hiếm khi Lục Hướng Noãn dậy sớm, nhân tiện thay bộ quần áo khiến mình thoạt nhìn thành thục ổn trọng.

Hôm nay chính là có chuyện lớn cần phải làm.

Mà bên này Vương Hiểu Linh sớm đã rời giường, còn đặc biệt đi gánh mấy thùng nước về, đổ đầy lu nước nhà Lục Hướng Noãn.

Còn cơm sáng, chính là bánh bột ngô hai mặt trộn lẫn rau dại cô ấy đào trên núi, ăn vào cũng không còn đơn điệu như trước.

Ngoài ra cô ấy nấu một nồi cháo to, nấu sền sệt, vừa nhìn là khiến người ta có cảm giác muốn ăn, lần trước cô ấy thấy Lục Hướng Noãn rất thích uống.

Đặc biệt tìm bát to nhất trong nhà Lục Hướng Noãn, múc đầy một bát cho cô.

Lục Hướng Noãn rửa mặt xong đi tới, nhìn thấy hai cái bát trên bàn thì im lặng không nói đổi bát đặt trước mặt mình cho Vương Linh Linh.

Buổi sáng khi cô tỉnh dậy bị giấc mơ kia dọa sợ, nương theo thời gian đi vệ sinh trốn vào không gian, ăn sandwich cua, còn có một cái bánh tart trứng KFC đè xuống kinh hãi.

Cho nên không đói bụng lắm.

Hơn nữa sáng sớm tinh mơ ăn uống vốn không ngon miệng, ăn một bát cháo to như vậy, còn không phải sẽ khiến mình buồn nôn ư.

“Đây là cho cô ăn.” Vương Hiểu Linh thấy thế vội bưng bát trong tầm tay của mình lên, muốn đổi lại với Lục Hướng Noãn.

“Tôi không ăn hết.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì không để ý tới cô ấy nữa.

Bưng bát kia lên bắt đầu uống cháo, tốc độ rất nhanh.

Mà Vương Hiểu Linh thì chia bát cháo kia thành hai, mình uống một nửa, nửa bát dư lại để lại cho Lục Hướng Noãn giữa trưa tan làm uống.

Tránh cho cô ở một mình lại lười nấu cơm.

Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ của cô ấy thì không nói gì, sau khi ăn cơm xong thì bưng bát lên đến phòng bếp rửa.

Mà Vương Hiểu Linh theo sát phía sau giúp đỡ Lục Hướng Noãn.

Chỉ có hai cái bát cộng thêm một cái nồi, còn không có chút mỡ nào, cho nên rửa cũng rất nhanh.

Chưa tới hai phút hai người đã dọn dẹp phòng bếp xong, mà Vương Hiểu Linh bận xong thì nhanh chóng vào phòng thu dọn đồ của mình.

Còn đồ ăn cô ấy mang tới chưa ăn hết, cô ấy định để lại cho Lục Hướng Noãn.

Dù sao hai ngày nay cũng đã làm phiền cô.

Đâu nghĩ tới khi Lục Hướng Noãn nhìn thấy tay nải rách nát trên tay cô ấy, thì đến phòng bếp xách túi đồ ăn Vương Hiểu Linh cố ý để lại ra.

“Cô cầm đồ của cô về đi, đừng để đây chiếm diện tích nhà tôi.”

“Chuyện này…” Vương Hiểu Linh ngẩng đầu vừa định nói chuyện, thì thấy Lục Hướng Noãn đi ra ngoài làm việc.

Vương Chí Thành đã sớm tới đây, khi ông ấy tới trong đội chỉ có mấy người tới.

Trên tay ông ấy còn có một cái kẻng, chuẩn bị lát nữa không khống chế được xung quanh thì gõ hai cái, bảo bọn họ yên tĩnh lại.

Dù sao hôm nay là ngày trong đại đội Hồng Kỳ bọn họ có chuyện lớn, không thể qua loa.

Ngoại trừ đứa bé phải đi học, trên cơ bản người làm việc đều tới, mọi người đều chuẩn bị nghe Vương Chí Thành dặn dò một lát, đến kho hàng lấy dụng cụ đi làm việc.

Kết quả ông ấy không mở miệng nói chuyện, trái lại châu đầu ghé tai với Quách Cẩu Tử ở ngay bên cạnh.

Chuyện này khiến các đội viên chăm chỉ sốt ruột, bởi vì bọn họ đều trông cậy vào công điểm để kiếm thêm nhiều lương thực một chút.

“Lão Vương, còn có việc gì không, không còn việc gì tôi đi làm việc đây.”

“Đúng vậy, lại không đi làm việc, sẽ muộn mất.”

“Đợi một lát.” Vương Chí Thành không cao lắm kiễng chân đếm đầu người, khi phát hiện người tới gần đầy đủ thì gọi Lục Hướng Noãn tới trước mặt.

Mọi người càng không hiểu ra sao nhìn ba người này, không biết đang làm chuyện gì.

Chỉ có Vương Hiểu Linh đoán được đại khái là có chuyện gì, bởi vì tối qua Lục Hướng Noãn nói qua một chút, cô ấy đã nhớ kỹ.

Nhưng mà hiện giờ cô ấy không để lộ ra với những người khác ở khu thanh niên trí thức.

Thấy các đội viên lại bắt đầu ầm ĩ, Quách Cẩu Tử đoạt lấy cái kẻng trong tay Vương Chí Thành, sau đó gõ thật mạnh mấy cái.

 


Bình Luận (0)
Comment