Đồng thời cũng khiến ông ấy hạ quyết tâm, đợi cô ta tỉnh nhất định phải đưa cô ta đến nông trường cải tạo.
Con người chỉ có ăn chút khổ cực, mới có thể nhận giáo huấn, nhớ lâu hơn.
Vương Chí Thành đến văn phòng đại đội, phát hiện cửa phòng y tế đóng, trên cửa dán một tờ giấy ông ấy nhìn không hiểu gì.
Vì thế ông ấy vội vàng lên núi tìm Lục Hướng Noãn, vừa tìm vừa gọi.
Lục Hướng Noãn đang trốn trong không gian ngủ bù nghe thấy có người gọi tên cô, sau khi quan sát bốn phía không có ai lúc này mới yên tâm ra khỏi không gian.
Chỉ thấy Lục Hướng Noãn cũng không chê dơ nắm lấy nắm đất trên đất lên, đặt vào trong lòng bàn tay cọ xát, mãi đến khi tay nhỏ trắng nõn dơ bẩn cô mới từ bỏ.
Sau đó cô vẫy tay với Vương Chí Thành: “Chú Vương, cháu ở đây.”
Vương Chí Thành nghe thấy được giọng của thanh niên trí thức Lục, vì thế dừng lại, nhìn bốn phía một lát quả nhiên thấy được cô ở phía đông.
Vì thế Vương Chí Thành chạy nhanh về phía đó.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy ông ấy chạy thở hổn hển như vậy, cau mày hỏi: “Trong đội có người xảy ra chuyện ạ?”
Chạy quá nhanh, Vương Chí Thành suýt nữa không thở được, lắp bắp nói: “Đúng… Đúng vậy… Thanh niên trí thức Dương… Thanh niên trí thức Dương đã xảy ra chuyện.”
“Dương Thiên Chân?”
Khu thanh niên trí thức chỉ có mình cô ta họ Dương, Lục Hướng Noãn lập tức nghĩ tới cô ta.
Nhưng mà lúc này cô mới yên bình mấy ngày, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện xấu gì.
“Đúng vậy, chính là… Cô ta, còn có chú Quách cháu…”
“Bọn họ ở đâu?”
“Khu thanh niên trí thức.” Lúc này cuối cùng Vương Chí Thành cũng thở bình thường lại.
Đúng thật là, người không phục già không được.
“Vậy được rồi, chú Vương, cháu đi trước.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì nhanh chóng chạy mất không thấy bóng dáng.
Còn cái sọt không cẩn thận rơi xuống của cô, bị Vương Chí Thành mắt sắc thấy được.
Nhìn thấy một sọt đầy đồ, Vương Chí Thành không nhịn được cảm thán: “Thanh niên trí thức Lục đúng là vất vả.”
Ông ấy không biết chính là, mấy thứ này là Lục Hướng Noãn lấy từ trong không gian hái lúc trước ra, dùng để lừa gạt ông ấy.
Phải biết rằng, cả ngày hôm nay cô không hái được một cây nào.
Hai mươi phút sau, Lục Hướng Noãn đi tới khu thanh niên trí thức, sau khi Hoắc Đại Khánh thấy được Lục Hướng Noãn thì như gặp được Thần Tài, nhanh chóng tiến lên đón.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu mau tới đây xem thanh niên trí thức Dương xem, vừa rồi cô ta đập đầu vào tường.”
Lục Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt tường dính đầy máu, nhân tiện cúi đầu nhìn thoáng qua Dương Thiên Chân, sau đó ngồi xổm xuống khám bệnh cho cô ta.
Đồng thời cô còn bảo Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh, đến văn phòng đại đội cầm hộp thuốc của cô tới.
Miệng vết thương của Dương Thiên Chân hơi to, với điều kiện chữa bệnh hiện giờ, trên trán cô ta chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Tuy Lục Hướng Noãn có thần khí mờ sẹo, nhưng cô sẽ không cho Dương Thiên Chân dùng.
Không chỉ cô ta, còn có bất cứ người nào khác, cô đều không cho.
Thứ kia giống như nghịch thiên, không cẩn thận sẽ mang tới phiền phức lớn cho cô.
Hoắc Đại Khánh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, nhanh chóng rời đi.
Còn Quách Cẩu Tử nằm gần Dương Thiên Chân, trong lòng Lục Hướng Noãn cũng không lo lắng, chỉ tiến lên cởi hai cúc áo của ông ấy ra.
Bởi vì vừa nhìn là biết phát bệnh.
Hoắc Đại Khánh hấp tấp xách hộp thuốc tự chế của Lục Hướng Noãn tới, trên đường trở về còn gặp Vương Chí Thành.
Vì thế hai người kết bạn cùng nhau tới đây.
“Thanh niên trí thức Lục, cho cháu.”
Lục Hướng Noãn nhận lấy hộp thuốc trong tay Hoắc Đại Khánh, lấy dược liệu cầm máu tự chế của mình bên trong, sau khi đắp nó lên thì bắt đầu lấy băng gạc ra tiến hành băng bó.
Thực ra miệng vết thương của cô ta cần khâu hai mũi, nhưng mà trong tay cô không có dụng cụ, chỉ có thể băng bó đơn giản cho cô ta.
(Dương Thiên Chân bị đưa đến nông trường cải tạo, cũng coi như là hoàn toàn offline.)
Chỉ thấy Lục Hướng Noãn nhanh nhẹn băng bó xong vết thương trên đầu cô ta, thậm chí ở chỗ thắt còn tâm huyết dâng trào làm tạo hình nơ con bướm đáng yêu.
Hoắc Đại Khánh và Vương Chí Thành ở bên cạnh bị dáng vẻ thuần thục này của Lục Hướng Noãn, làm cho trợn mắt há miệng.
Mãi đến khi Lục Hướng Noãn băng bó cho Dương Thiên Chân xong, hai người vẫn chưa hoàn hồn.
Kỹ thuật này, cho dù là ở huyện thành cũng không so được, xem ra đại đội Hồng Kỳ bọn họ thực sự nhặt được bảo bối.
Lục Hướng Noãn để băng gạc còn thừa lại vào hộp thuốc, sau đó quay đầu nói với hai bọn họ:
“Đại đội trưởng, chú Vương, đã băng bó xong.”