Vương Ngọc Hương nghe cô ta nói như vậy, trong lòng có chút luống cuống:
“Khu thanh niên trí thức ấy, chính là nơi là chúng ta ở, cô không nhớ rõ sao?”
Những người khác nhìn thấy Dương Thiên Chân như vậy, cũng nhìn cô ta với vẻ tò mò.
Hoắc Đại Khánh hơi kinh hoàng, trong lòng có chút bất an nói: “Lão Vương, không phải là cô ta đập đầu đến bị ngu đấy chứ?”
Vương Chí Thành nhìn dáng vẻ của Dương Thiên Chân hiện giờ, trong lòng cũng không có tự tin, nhỏ giọng nói:
“Có lẽ… Không có khả năng…”
Còn Lục Hướng Noãn thì nhíu mày nhìn cô ta.
Mất trí nhớ ư?
Có trùng hợp như vậy không?
Thế giới này một người xuyên việt còn chưa đủ, chẳng lẽ ông trời thấy cô sống quá thoải mái, lại ném tới đây một người khiến cô cảm thấy ngột ngạt sao?
Hoắc Đại Khánh cảm thấy hỏi ông ấy không khác gì không hỏi, giống y như nói lời vô nghĩa, lập tức ngẩng đầu tìm kiếm Lục Hướng Noãn, mãi đến khi thấy cô trong góc xó xỉnh thì nhanh chóng vẫy tay thét to với cô:
“Thanh niên trí thức Lục, cháu mau tới đây nhìn xem.”
Lục Hướng Noãn nhìn thấy đại đội trưởng gọi cô, cho nên đứng dậy phủi đất trên mông, chen đi vào.
Thực ra không cần ông ấy nói, cô vẫn sẽ tới xem.
Những người khác thấy Lục Hướng Noãn đi tới, nhanh chóng tránh ra nhường vị trí cho cô.
Lục Hướng Noãn ngồi xổm trên đất nhìn thẳng cô ta, đánh giá Dương Thiên Chân khắp nơi.
“Cô là ai?”
Dương Thiên Chân buột miệng thốt ra: “Dương Thiên Chân.”
Chẳng qua nói xong những lời này trong lòng cô ta bồn chồn, trong đôi mắt hiện lên chút hoảng loạn.
Nói trùng hợp chính là, vừa vặn bị Lục Hướng Noãn bắt giữ được.
Lục Hướng Noãn lập tức hiểu rõ là xảy ra chuyện gì, cho nên không tiếp tục hỏi nữa, đứng thẳng người, duỗi người nói với Hoắc Đại Khánh:
“Đại đội trưởng, người không sao, biết tên mình là không ngốc. Có lẽ đập vào tường hơi mạnh, trong đầu không nhớ được một số chuyện.
Nhưng mà chú cũng không cần lo lắng, bệnh này sau này sẽ tốt hơn, nếu chú muốn đưa cô ta đến nông trường Thanh Sơn cải tạo, vẫn có thể đưa.”
Hoắc Đại Khánh vừa nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy an tâm:
“Vậy được rồi, không chậm trễ chuyện chính là được.”
Nếu đập đầu ngu đi giống y như đứa bé ba tuổi, có lẽ Hoắc Đại Khánh còn nhất thời mềm lòng không đưa đi.
Nhưng mà không ngốc còn khôi phục ký ức, như vậy nói gì cũng không thể giữ, cần nhân lúc còn chưa nhớ gì nhanh chóng tiễn đi.
Hai ngày sau lại gọi điện cho người bên trong, bảo ông ta thường ngày chiếu cố Dương Thiên Chân nhiều một chút chẳng phải là xong rồi sao?
Ngay sau đó bảo Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều đến phòng thu dọn đồ của Dương Thiên Chân.
Mà Vương Ngọc Hương vừa rồi bị đại đội trưởng cảnh cáo, cho nên cũng có lòng mà vô lực đứng một bên, nhìn Dương Thiên Chân với ánh mắt tràn ngập đồng tình.
Tuy đồ của Dương Thiên Chân nhiều, nhưng cũng dễ thu dọn, cho nên chỉ một lát hai người đã khiêng từng túi to đồ của Dương Thiên Chân ra.
Hoắc Đại Khánh đã bảo Quách Cẩu Tử kéo xe bò trong đội tới.
Hoắc Đại Khánh nói với Dương Thiên Chân: “Thanh niên trí thức Dương, đi thôi.”
Ông ấy nói xong, còn cùng Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử khiêng hành lý của Dương Thiên Chân lên xe bò.
Mà Vương Chí Văn và Võ Thắng Lợi rất có nhãn lực nhanh chóng tiến lên giúp đỡ.
Cứ thế thành thạo dọn hết toàn bộ gia sản của Dương Thiên Chân lên xe bò.
Nhưng mà Dương Thiên Chân giống như là không nghe thấy, hiện giờ đứng ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích.
Nếu nhìn kỹ mà nói, cơ thể cô ta hơi phát run.
Hoắc Đại Khánh sợ cô ta không nghe hiểu thanh niên trí thức Dương là có ý gì, cho nên gọi thẳng tên cô ta:
“Dương Thiên Chân, đi thôi.”
Dương Thiên Chân lắc đầu: “Tôi không đi, tôi không đi đâu cả.”
Hoắc Đại Khánh vừa nghe cô ta nói không muốn đi, lập tức đi tìm mấy thím cách khu thanh niên trí thức gần nhất, bảo bọn họ đè tay Dương Thiên Chân.
Hôm nay cho dù trói cũng phải trói đi.
Mà Dương Thiên Chân luống cuống, lớn tiếng khóc la: “Đại đội trưởng, tôi không đi, đại đội trưởng. Tôi sai rồi, đại đội trưởng, tôi nhất định sẽ sửa.”
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng vừa rồi mình bị cô ta lừa, bọn họ vốn có chút đồng tình với cảnh ngộ mà Dương Thiên Chân gặp phải, lúc này lập tức mất sạch.
Người nào cũng không đứng ra nói chuyện giúp cô ta.
Mà Dương Thiên Chân thấy bọn họ thờ ơ, không nói chuyện giúp cô ta như thế, lập tức mở miệng ác độc mắng chửi, thuận tiện còn đá Vương Ngọc Hương bên cạnh cô ta mấy cái.