“Có chuyện gì thì mau nói, đứng ở cửa làm môn thần à.” Vương Giải Phóng cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, nói chuyện xong anh ta bực bội cởi cúc áo trên cao nhất ra.
Vương Dược Phú nghe lãnh đạo lên tiếng, nhanh chóng đi vào, nói chuyện sáng hôm nay huyện kế bên bọn họ cũng mất tích một đứa bé ra.
Vương Giải Phóng nghe thấy thế thì nhíu mày, nắm chặt tay, ánh mắt thâm trầm tiến về trước.
Mà trong lòng thì chửi ầm lên đám buôn người rùa đen rút đầu, đồ khốn nạn, đồ không biết xấu hổ sinh con ra sẽ không có mắt.
Không sợ làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, sau khi chết sẽ vào mười tám tầng địa ngục bị Diêm Vương gia chém trăm ngàn dao à.
Vương Dược Phú thấy anh ta không nói lời nào, trong lòng có chút hoảng hốt: “Cục trưởng?”
Vương Giải Phóng lấy lại tinh thần dặn dò Vương Dược Phú:
“Không có việc gì, lát nữa cậu thông báo xuống hôm nay mọi người vất vả một chút, ở lại tăng ca, nhìn xem có thể tìm ra được manh mối hay không. Sau này có rảnh, tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.”
“Dạ.” Thực ra không cần anh ta nói, mọi người đều sẽ tự động ở lại tăng ca.
Bởi vì hiện giờ bọn họ cũng rất nóng lòng muốn phá được vụ án.
Vương Giải Phóng thấy anh ta không còn chuyện gì để nói, lúc này mới thả anh ta đi.
Mà Vương Dược Phú thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng mở cửa muốn lao ra, kết quả Vương Giải Phóng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại gọi anh ta trở về.
Chỉ thấy vẻ mặt Vương Dược Phú buồn bực hỏi: “Cục trưởng, còn có chuyện gì sao?”
Vương Giải Phóng mở miệng nói: “Nghe nói cậu có em gái, tên Lục Hướng Noãn đúng không?”
“Mẹ tôi chỉ sinh mình tôi, tôi không có em gái… Không đúng… Hình như tôi có một em gái.”
Vương Dược Phú càng nói càng cảm thấy có chút không thích hợp, anh ta chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, trước đó không lâu cha mẹ anh ta mềm lòng nhận thêm một người.
Nói tới chuyện này anh ta cảm thấy ánh mắt của mẹ anh ta không tệ lắm, em gái đẹp đến mức trong huyện bọn họ không tìm được người đẹp như vậy.
Nhưng mà nếu nói thảm thì cũng quá thảm, còn nhỏ tuổi đã có mẹ kế, lòng dạ của mẹ kế vốn luôn ác độc, vừa nhìn là biết cuộc sống vô cùng khổ cực.
Hai ngày trước trước khi ngủ vợ anh ta còn bàn bạc với anh ta, hai ngày nữa lại xách mấy thứ, dẫn theo cha mẹ đến đại đội kia thăm em gái, kết quả bây giờ anh ta lại bận như vậy.
Vì không có thời gian rảnh cho nên quên mất chuyện này, nếu không phải cục trưởng nhắc tới em gái của anh ta, trong lúc nhất thời anh ta thật sự không nhớ ra.
Vương Giải Phóng vừa nghe anh ta nói như vậy, thì cười nói: “Có gì mà nói không dứt khoát như vậy, có là có, không có là không có, y như mấy thím.”
Vương Dược Phú lập tức trả lời như chém đinh chặt sắt: “Có, có em gái nuôi.”
Gương mặt Vương Giải Phóng có chút mùi thối nói: “Cậu nhận em gái nuôi lúc nào, sao không nói một tiếng với tôi.”
Quan trọng nhất chính là nếu anh ta biết, chắc chắn sẽ gần quan được ban lộc làm quen một chút.
“Chuyện này còn cần nói sao…” Vương Dược Phú bị những lời này của anh ta làm cho chẳng hiểu gì.
Mà Vương Giải Phóng phát hiện mình hơi thất thố, vẻ mặt như thường, nhưng mà không được tự nhiên ho khan hai tiếng, hắng giọng nói:
“Tôi chỉ hỏi chút thôi, quan tâm chuyện trong nhà của các cậu một chút. Dược Phú, nếu trong nhà có khó khăn gì, nhất định phải nói với tôi, nếu tôi có thể giúp chắc chắn sẽ giúp.”
Vương Giải Phóng nhanh chóng sửa lại những lời không bình thường vừa rồi của mình.
Mà Vương Dược Phú thì cười nói: “Cảm ơn cục trưởng, nhưng mà tạm thời nhà tôi không có việc gì cần giúp.”
…
Có cần gì còn có cha vợ anh ta mà, nhưng mà ý tốt của Vương Giải Phóng anh ta nhớ kỹ trong lòng.
“Ừm.” Vương Giải Phóng bưng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ sau đó bỏ xuống.
Vương Dược Phú tò mò hỏi: “Cục trưởng, sao anh biết tôi còn có một em gái, chẳng lẽ anh từng gặp em gái tôi rồi sao?”
Vương Giải Phóng giống y như con hồ ly giảo hoạt tìm hiểu: “Trước đó không lâu gặp một lần, nghe nói em gái cậu sắp kết hôn?”
Vương Dược Phú vừa nghe thấy thế trực tiếp trợn tròn mắt: “Cái gì, kết hôn? Tôi không nghe mẹ tôi nói, không được, lát nữa tôi phải về nhà hỏi một chút.”
“Cậu không biết ư?”
Vương Dược Phú lắc đầu, anh ta thật sự không biết chuyện này.
Vương Giải Phóng thấy anh ta như vậy, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là thanh niên trí thức kia ghét bỏ đoàn trưởng Hoắc, cho nên bịa ra một lý do từ chối anh?
Nếu không sao tên lỗ mãng này có thể không biết.
Không thể không nói, anh ta thật sự đoán đúng rồi.
Vương Giải Phóng nói: “Không có gì, cậu đi bận việc của mình đi.”