Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 370 - Chương 370: Em Không Cố Ý

Không xác định Chương 370: Em không cố ý

Ngay sau đó cô ấy nắm lấy tay Vương Tưởng Đệ, đứng ngây ngốc bên cạnh không dám thở mạnh nhìn chằm chằm động tác của Lục Hướng Noãn.

Lục Hướng Noãn cẩn thận còn nhanh nhẹn băng bó xong vết thương, dựa vào kỹ thuật của cô, có lẽ sẽ không để lại sẹo.

Đương nhiên ngoại trừ vết sẹo trên người.

Mà lúc trước Lục Hướng Noãn lên núi hái thảo dược còn bào chế xong, hiện giờ đều có tác dụng.

Sau khi băng bó xong, cô dựa theo phương thuốc mình viết, kê mấy liều thuốc cho cô bé.

Còn dặn dò Vương Phán Đệ mỗi ngày một lần, đun nước đút cho cô bé uống là được.

Không có biện pháp, hiện giờ tài nguyên chữa bệnh không theo kịp, chỉ có thể dùng đồ lão tổ tông để lại khám bệnh cứu người.

Mà Vương Phán Đệ nhìn gói thuốc đã bao kỹ trên tay, hốc mắt ấm áp, nhanh chóng khom lưng với Lục Hướng Noãn, miệng còn liên tục nói lời cảm ơn.

Lục Hướng Noãn nhận lấy lời cảm ơn của bọn họ, sau đó nói: “Đợi cô bé tỉnh lại, các em có thể trở về.”

Vương Phán Đệ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, vô cùng lúng túng nói:

“Thanh niên trí thức Lục, khi bọn em ra ngoài không mang tiền… Có thể ghi nợ trước hay không… Hôm nào em có tiền sẽ đưa tới…”

Nhưng mà nói xong cô ấy cảm thấy gương mặt nóng lên có thể nấu chín trứng gà, nhưng mà cô ấy thật sự nói thật.

Cha mẹ cô ấy sẽ không lấy tiền chữa bệnh cho Chiêu Đệ, số tiền này cô ấy phải tự mình nghĩ cách.

Nghĩ cách, cô ấy có thể nghĩ ra được biện pháp gì chứ.

“Ừm, hai hào.” Lục Hướng Noãn đồng ý, ghi vào trong cuốn sổ.

Người trong đội khám bệnh phải trả tiền, chuyện này là quy định của Hoắc Đại Khánh, nếu không phòng y tế này không vận hành tiếp được.

Mua mấy món đồ dùng để khám bệnh là trong đội bỏ ra, trong đội cũng không thể trả nổi không phải sao?

Nhưng mà cũng không đắt, chỉ mất chút phí.

Mà Vương Tưởng Đệ thì tiến lại gần nhìn xem Lục Hướng Noãn đang viết gì, thì phát hiện mình không biết một chữ, ánh mắt tràn ngập hâm mộ nhìn Lục Hướng Noãn.

Nếu cô bé cũng có thể đi học, đọc sách viết chữ thì tốt biết bao, nhưng mà nghĩ tới những lời cha cô ấy nói, cô ấy lập tức cảm thấy mất mát.

Bởi vì bảy đứa bé của Vương gia đều không được đi học, mà nhỏ tuổi đã phải cùng người lớn xuống ruộng làm việc kiếm công điểm, nuôi sống bản thân.

Bởi vì dưới cái nhìn của Vương Thiết Xuyên, tiêu tiền cho đám quỷ đòi nợ trong nhà đi học, vậy quả thực là ăn no căng lãng phí tiền, tự tìm đau khổ cho mình.

Số tiền đó, còn không bằng giữ lại sau này cho con trai đi học cưới vợ.

Tuy hiện giờ anh ta không có, nhưng không có khả năng cả đời không có được.

Vương Phán Đệ âm thầm ghi nhớ chuyện mình còn nợ hai hào.

Lục Hướng Noãn bận rộn xong vô cùng lười nhác ngồi trên ghế, cầm sách y bắt đầu nghiêm túc học tập.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh Lục Hướng Noãn lật trang sách.

Mà hai chị em Vương Phán Đệ thì canh giữ ở mép giường, đợi Vương Chiêu Đệ tỉnh lại.

Lục Hướng Noãn im lặng nhìn dáng vẻ chị em tình thâm của mấy bọn họ, không nói chuyện rời mắt đi.

Không lâu sau Vương Chiêu Đệ nằm trên giường tỉnh lại, vừa mới chuẩn bị đứng dậy thì cô bé phát hiện sau gáy mình rất đau.

Đau đến mức nước mắt chảy ra.

Vương Phán Đệ thấy cô bé tỉnh lại, vô cùng vui vẻ: “Chiêu Đệ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em có biết hay không, em sắp hù chết chị cả rồi.”

Mấy em gái trong nhà, từ nhỏ tới lớn đều là cô ấy nuôi lớn, cho nên tình cảm rất sâu.

Tuy người bị thương không phải Vương Phán Đệ, nhưng mà Vương Phán Đệ cũng đau theo.

Là đau lòng.

Ký ức cuối cùng của Vương Chiêu Đệ là cô bé không cẩn thận đè lên bụng mẹ, sau đó bị cha cô bé kéo một cái, quăng mạnh ra ngoài.

Lại sau đó thì không có ấn tượng gì.

Cho nên sau khi tỉnh lại câu đầu tiên của cô bé là biện giải cho mình, sợ chị cả vì chuyện này mà không để ý tới cô bé:

“Chị cả, em thật sự không cố ý, em chỉ muốn đi tới đỡ mẹ dậy, không nghĩ tới đè trúng bụng mẹ. Em chỉ không cẩn thận mà thôi.”

Giọng nói của cô bé đều run rẩy.

Đương nhiên là Vương Phán Đệ biết em gái nhà mình nói thật, nhanh chóng nói: “Chị cả tin em, em không phải cố ý.”

Vừa nghe chị cả tin cô bé, Vương Chiêu Đệ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Mà Vương Tưởng Đệ còn nhanh chân chen tới, tiến lên nắm chặt lấy cánh tay của Vương Chiêu Đệ, kết quả không đợi cô bé nói chuyện, thì truyền tới tiếng kêu rên thảm thiết của Vương Chiêu Đệ.

 


Bình Luận (0)
Comment