Uy hiếp thanh niên trí thức người ta từ Bắc Kinh tới, vậy mà hai người cũng có thể nghĩ ra được chiêu tổn hại như thế.
“Cô thối lắm, rõ ràng là cô muốn cầm kéo đâm bọn tôi.” Vương Thiết Xuyên thấy cô nói mấy lời vô căn cứ, đổ hết chậu phân lên đầu bọn họ thì nóng nảy.
Lập tức bắt đầu mở miệng phản bác.
Lục Hướng Noãn nhanh chóng mở miệng đáp trả: “Đại đội trưởng, cháu không có.”
Trên gương mặt tràn ngập bằng phẳng.
Mà Hoắc Đại Khánh thấy phản ứng của hai người thì trong lòng biết rõ, lập tức bắt hai vợ chồng Vương Thiết Xuyên xin lỗi Lục Hướng Noãn.
Nhưng mà ở trong lòng đã mắng chết khiếp hai vợ chồng bọn họ.
Nếu Lục Hướng Noãn thật sự vì hai bọn họ mà không làm nữa, Hoắc Đại Khánh còn có ý nghĩ lột da bọn họ.
Vương Thiết Xuyên không xin lỗi, bởi vì anh ta mà nhận lỗi, thì chuyện anh ta bắt nạt Lục Hướng Noãn là thật.
Như vậy sau này anh ta con lăn lộn trong đại đội kiểu gì, vốn dĩ vì không có con trai, ở trong đại đội anh ta đã không có địa vị gì, vậy sau này còn không phải càng thêm không nâng nổi đầu sao?
Tuy những lời thanh niên trí thức này nói là thật, nhưng kế hoạch của bọn họ còn chưa thành công, cho nên cũng coi như chưa bắt nạt cô.
Nếu thật sự bắt nạt mà nói, đó chính là thanh niên trí thức này bắt nạt vợ anh ta, anh ta chỉ đi ra ngoài gọi người một lát, vợ anh ta lập tức biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Anh ta còn chưa tìm cô tính sổ đâu, bây giờ lại muốn anh ta xin lỗi, cho nên không có cửa đâu.
Hoắc Đại Khánh thấy anh ta như vậy, lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi:
“Vương Thiết Xuyên, nhanh xin lỗi thanh niên trí thức Lục người ta.”
Lúc này Lục Hướng Noãn lại đứng ra, thêm củi thêm lửa nói: “Thôi, đại đội trưởng, đừng gây khó dễ với anh ta, đều là lỗi của cháu, là cháu không tốt, cháu không có bản lĩnh.”
Lan Hoa thấy Lục Hướng Noãn như vậy, đau lòng muốn chết.
Bà ấy không nhịn được đứng ra nói chuyện thay Lục Hướng Noãn:
“Thanh niên trí thức Lục, chuyện này đâu phải lỗi của cháu, cháu không có lỗi, chuyện sinh trai hay sinh gái không phải cháu có thể quyết định được. Nếu cháu thật sự có thể làm được, vậy còn không phải là tiên sao?”
Dưới cái nhìn của Lan Hoa, sinh trai hay gái đều là con nhà mình, ghét bỏ làm gì.
Lục Hướng Noãn “dường như” thật sự nghe hiểu lời bà ấy nói, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Mà Hoắc Đại Khánh nhìn Vương Thiết Xuyên trước mặt, rất rõ ràng là đã không còn kiên nhẫn, cho nên ông ấy trực tiếp cho Vương Thiết Xuyên cơ hội cuối cùng.
Nếu đã không xin lỗi mà nói, vậy thì phạt anh ta đi quét dọn chuồng bò một tháng.
Vương Thiết Xuyên nghe Hoắc Đại Khánh nói như vậy, cũng mặc kệ lung tung rối loạn gì đó, lập tức nghiến răng nuốt khổ sở vào trong bụng.
Quay đầu nói xin lỗi với Lục Hướng Noãn: “Thanh niên trí thức Lục, rất xin lỗi, là tôi có lỗi với cô. Cô người lớn không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi đi.”
Lục Hướng Noãn tha thứ cho bọn họ có lệ.
Mà Vương Thiết Xuyên xin lỗi xong lập tức kẹp chặt đũng quần, không muốn tiếp tục ở lại đây mất mặt xấu hổ nữa, nhanh chóng chạy mất không thấy bóng dáng.
Ném vợ anh ta ở lại văn phòng đại đội, nhưng mọi người đều không mở miệng gây khó dễ cho cô ta.
Cuối cùng Hổ Nữu cũng rời đi, trước khi đi cô ta còn trừng mắt với Lục Hướng Noãn một cái.
Nhưng không nghĩ tới vừa vặn bị Lục Hướng Noãn bắt được, Lục Hướng Noãn nhếch miệng cười trào phúng với cô ta.
Hoắc Đại Khánh thấy mọi chuyện gần như đã giải quyết xong, thì nhanh chóng bảo các đội viên về nhà ăn cơm.
Mà ông ấy thì dẫn theo hai tùy tùng, Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử, ở văn phòng của đại đội khuyên bảo Lục Hướng Noãn một lát.
Thậm chí còn đánh bài tình cảm, chỉ sợ Lục Hướng Noãn bỏ gánh không làm.
Lục Hướng Noãn cũng là chuyển biến tốt thì tiếp nhận, lập tức đồng ý với thỉnh cầu của Hoắc Đại Khánh.
Cứ thế Lục Hướng Noãn vẫn là bác sĩ của đại đội Hồng Kỳ, khám bệnh kê thuốc cho các đội viên sinh bệnh.
Trong nhà Vương Thiết Xuyên.
Vương Thiết Xuyên đè nén lửa giận trong lòng về đến nhà xong, thì đập loạn đồ trong nhà một trận, khiến mấy chị em Vương Chiêu Đệ sợ tới mức run lẩy bẩy.
Người nào cũng không dám tiến lên xem náo nhiệt, sợ lát nữa không cẩn thận sẽ bị đánh.
Chỉ có thể đợi Vương Thiết Xuyên bình tĩnh trở lại, Vương Chiêu Đệ mới dám dẫn hai em gái chạy ra khỏi phòng, thu dọn sạch sẽ mớ hỗn độn trên đất.