“Con nhóc này…” Lưu Thúy nhìn một đống đồ, không biết nên nói gì mới tốt.
Cuối cùng vẫn là Vương Quốc An bảo Lưu Thúy cất đồ đi, đợi lần sau đến đại đội Hồng Kỳ thăm Lục Hướng Noãn thì đưa qua.
Lưu Thúy đồng ý, còn nửa con gà rừng kia bà ấy bảo Vương Dược Phú mang về.
Bình thường thịt heo còn dễ mua, gà rừng này là thứ khó kiếm được, cho dù đến chợ đen, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy lần, vừa vặn làm đồ ăn ngon cho Tiểu Uyển.
Nếu có một mình Vương Dược Phú thật sự không nhận, dù sao loại chuyện đoạt đồ ăn với cha mẹ anh ta thật sự không làm được.
Nhưng mà nghĩ tới vợ, Vương Dược Phú vẫn nhận, nhưng mà anh ta tính toán đợi thêm hai ngày nữa, anh ta không bận, đi mua ít thịt heo dẫn vợ tới thăm cha mẹ.
Lục Hướng Noãn đến dưới cây hòe to trong huyện thành, phát hiện Ngưu sư phụ còn chưa tới, cho nên cô nhàn rỗi không có việc gì làm đi dạo quanh huyện thành.
Ai ngờ đánh bậy đánh bạ, vậy mà cô đi vào một nơi bốn phía nhìn phát là hiểu ngay.
Bên trong đều là mấy người dáng vẻ khả nghi, nếu không phải trên tay xách rổ, cũng chính là cõng bao tải, cúi đầu không biết đang làm gì.
Giọng nói rất nhỏ, Lục Hướng Noãn cách bọn họ hơn 1 mét nên không nghe thấy được.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nhìn vẻ mặt hoảng loạn của những người này, cũng biết hiện giờ mình đang ở chợ đen.
Chẳng qua chợ đen trước mắt không giống với tưởng tượng phác họa ra trong đầu, mình suy nghĩ thật sự là quá cao lớn.
Chợ đen đều là lén giao dịch, mọi người lén tới, sợ bị bắt được thì xong đời.
Cho nên gần đây Lục Hướng Noãn đọc tiểu thuyết đều là có nữ chính dựa vào chợ đen bán đồ, sau đó làm giàu kha khá, cuộc sống vô cùng vui sướng.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cảm thấy hình như mình không có thứ gì muốn bán hay là muốn mua.
Cho nên cô đi bộ một vòng ở ngõ nhỏ này xong, thì chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mà khi cô sắp bước chân ra, thì nghe có người đang cần phiếu xe đạp.
Lúc này Lục Hướng Noãn nhớ tới trong không gian của mình còn có ba chiếc xe đạp.
Nhiều như vậy mình cũng không thể dùng hết, có một chiếc đủ cho mình đi lại hằng ngày là được.
Cho nên cô nương theo giỏ tre yểm trợ, lấy khăn trùm đầu trong không gian ra quấn nó quanh đầu.
Khăn trùm đầu to kia che hết nửa gương mặt của cô.
Hành động này của Lục Hướng Noãn, cũng không kỳ lạ ở chợ đen.
Cô che kín mình xong thì chú ý quan sát bốn phía, phát hiện không có ai chú ý tới bên này, cô lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh người đàn ông kia.
Ho nhẹ một tiếng.
Người đàn ông nghe thấy âm thanh, muốn chạy trốn theo bản năng, kết quả quay đầu lại nhìn phát hiện là con gái, trong lòng mới thả lỏng hơn.
Lục Hướng Noãn đối diện với ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu của anh ta, cũng không chút khiếp sợ nói:
“Tôi có.”
Mới đầu người đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng cô đang nói gì, sau đó vẫn là người đàn ông bên cạnh đẩy anh ta một cái, anh ta mới hiểu được.
Vì thế anh ta nhanh chóng gọi Lục Hướng Noãn sang một bên, nhỏ giọng dò hỏi: “Tiểu đồng chí, cô thật sự có phiếu xe đạp sao?”
Người nói chuyện tên là Lý Hoa, trong khoảng thời gian này anh ta đã sắp điên mất, chỉ vì một phiếu xe đạp.
Anh ta đã tích cóp đủ tiền, nhưng mà không có phiếu, phiếu xe đạp này vô cùng khan hiếm.
Anh ta đã thử đủ loại biện pháp, ngay cả chợ đen cũng bị anh ta lượn mấy lần, nhưng vẫn không thấy được.
Anh ta đã sắp kết hôn, nếu lại không tìm được một chiếc xe đạp nhãn hiệu phượng hoàng, vậy thì hôn sự này của anh ta sẽ dừng tại đây.
Lục Hướng Noãn gật đầu.
Lý Hoa thấy cô như vậy, vô cùng kích động, kích động đến mức suýt nữa nắm lấy cánh tay Lục Hướng Noãn, cũng may lý trí chiến thắng tất cả.
Chỉ thấy anh ta vô cùng vui sướng hỏi: “Tiểu đồng chí, phiếu ở đâu?”
Hiện giờ Lý Hoa đã nghĩ thông suốt, chỉ cần phiếu xe đạp này không đắt quá, anh ta đều có thể tiếp nhận.
Vì cưới vợ, anh ta liều mạng, cùng lắm thì sau này làm nhiều việc hơn chút.
“Không có phiếu, nhưng tôi có…”
Kết quả Lục Hướng Noãn còn chưa nói hết câu, đã bị Lý Hoa cắt ngang.
Lý Hoa cảm thấy mình bị lừa, cho nên rất không vui nói: “Tiểu đồng chí, tôi đã lửa sém lông mày, cô đừng đùa tôi nữa.”
Sau khi Lý Hoa nói xong, thì quay đầu chuẩn bị rời đi, tính toán nhìn xem lát nữa có gặp may hay không.
Lục Hướng Noãn thấy anh ta rời đi, trong lòng cũng không nóng vội, chậm rãi mở miệng nói:
“Nhưng tôi có xe.”