Các đội viên trong lòng có chút tâm tư nhỏ bị bà ấy nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng e ngại bà ấy là vợ của đại đội trưởng, đám đội viên đó đều không dám phát giận.
Chỉ có thể kìm nén trong lòng.
Vương Hiểu Linh liếc mắt nhìn một cái thì thấy được Lục Hướng Noãn trong đám người, cho nên nhanh chóng dẫn theo Đàm Phượng Kiều đi tới ngồi trước mặt Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn thấy được Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều đi tới chỗ mình, mí mắt cũng không nâng lên, máy móc lặp lại động tác trên tay.
Cô thật lòng không thích làm việc, vừa khổ vừa mệt.
Hoắc Đại Khánh chia người tuốt hạt ngô thành hai, nam một phòng nữ một phòng, tiện làm việc.
Trong đội có mấy người đàn ông ôm tâm tư xấu xa, làm việc không đến nơi đến chốn, càng khỏi phải nói tới đây làm việc còn có không ít cô gái chưa xuất giá.
Nếu thật sự bị tên không có mắt va chạm, vậy thì xong đời.
Có lẽ là công việc tuốt hạt ngô quá nhàm chán, trong phòng Lục Hướng Noãn có một số người không nói lời nào, thật sự nghẹn muốn chết, vì thế mấy người châu đầu ghé tai trò chuyện.
Khi nói chuyện cũng không chậm trễ làm việc.
Hạnh Hoa dùng khuỷu tay thúc nhẹ Vương Thải Nga bên cạnh, vẻ mặt tò mò hỏi: “Chồng của bà thật sự lợi hại như vậy sao? Tôi chưa từng đi học, bà đừng lừa tôi.”
Nhà Hạnh Hoa và Vương Thải Nga chỉ cách một bức tường, cho nên buổi tối mỗi ngày khi Hạnh Hoa ngủ, luôn có thể nghe thấy tiếng kêu ở nhà bên cạnh.
Rất vang dội, giống như sợ người khác không biết bọn họ đang làm gì.
Hơn nữa Vương Thải Nga thường miệng rộng, kể chuyện trên giường đất của hai vợ chồng bọn họ cho mọi người.
Chuyện này khiến Hạnh Hoa có chồng không được vô cùng tò mò, cho nên cứ rảnh là bà ấy tóm Vương Thải Nga hỏi.
Vương Thải Nga trừng Hạnh Hoa một cái, trong lời nói để lộ chút khoe khoang:
“Chuyện này có gì mà lừa, tôi nói cho bà biết, ngày hôm qua chồng tôi lợi hại muốn chết, mười con trâu cũng không kéo lại được.
Nếu không phải vì công điểm, hôm nay tôi cũng không muốn tới làm việc, lưng đau như sắp bị gãy.”
Người khác nghe hai bọn họ nói chuyện, cũng chỉ dựng lỗ tai lên nghe, còn gia nhập vào.
Lý Tiểu Phong cũng tận dụng mọi thứ nói:
“Chồng nhà tôi cũng vậy, giống y như không muốn sống nữa, làm cả ngày cũng không biết mệt, sức lực đều sử dụng hết lên người tôi.”
Đông Mai cười xấu xa hỏi: “Nói nghe một chút xem, làm như thế nào để tôi học hỏi chút…”
…
Chỉ có mấy thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức ngồi xuống vùi đầu làm việc, nhưng thật ra có vẻ không hợp nhau lắm.
Có thể là trong lòng mọi người đều ôm tâm lý đua đòi, cho nên người nào cũng không chịu nhận thua.
Nói thời gian càng lúc càng dài hơn, còn đủ loại tư thế.
Còn có nhà Vương Thiết Ngưu một đêm bảy lần.
Lục Hướng Noãn ngồi tuốt hạt ngô ở bên cạnh nghe thấy thế sinh ra phản ứng sinh lý, dạ dày chua xót, không nhịn được xúc động muốn nôn để ngô trên tay xuống, chạy như bay ra ngoài.
Lục Hướng Noãn lập tức ngồi xổm trên đất nôn khan.
Mà Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều cũng nhanh chóng đuổi theo.
Ba người làm ra động tĩnh lớn, trong phòng lập tức yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất còn có thể nghe thấy được.
Vương Hồng Hà nói: “Có chuyện gì thế?”
Những người khác lắc đầu, vẻ mặt mê mang.
Nhưng thật ra Vương Tú Lan đứng dậy, mở miệng không khách sáo:
“Đều tại mấy người lắm miệng, không biết có cô gái còn chưa xuất giá ở đây sao, có biết ăn nói hay không, không thấy xấu hổ chút nào à.”
Sau khi nói xong bà ấy đuổi theo ra.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, đột nhiên Vương Thải Nga tát nhẹ mặt mình một cái:
“Xem cái miệng của tôi này, lại nói bậy.”
Trong lòng có chút áy náy.
Mấy người vừa rồi thảo luận vấn đề này kịch liệt, cũng mặt đỏ như mông khỉ.
Vương Hiểu Linh ngồi xổm trên đất dùng tay vỗ lưng cho Lục Hướng Noãn, mà Đàm Phượng Kiều thì nhanh chóng về phòng, cầm bình nước ấm của Lục Hướng Noãn tới.
Để cô súc miệng.
Vương Tú Lan chạy tới thấy Lục Hướng Noãn như vậy, nhanh chóng hỏi: “Thanh niên trí thức Lục, cháu thế nào rồi?”
“Không sao ạ.” Lục Hướng Noãn lắc đầu, ngay sau đó súc miệng hai lần, gương mặt hơi tái nhợt đứng dậy.
Vương Tú Lan không yên tâm lắm nói:
“Mặt mũi trắng bệch như vậy, cháu còn nói không sao. Hay là đến chỗ đại đội trưởng xin nghỉ đi, cháu trở về nghỉ ngơi một lát. Đều tại mấy thím kia nói chuyện không biết lựa lời, những lời nào cũng có thể nói ra miệng được, dọa cháu sợ rồi.”