“Bí thư, ông…” Tiểu Hồ nhìn bí thư như vậy, trong lòng mình cũng khó chịu muốn chết, không biết nên nói gì mới tốt.
“Ông già, ông già ông mau tới đây.” Vương Quế Anh lớn tiếng gọi ngoài cửa.
Hoắc Đại Khánh nghe thấy bà già nhà mình gọi ông ấy gấp như vậy tưởng xảy ra chuyện gì, vô cùng lo lắng chạy tới, khi thấy bà già nhà mình êm đẹp đứng trước mặt mình, nhưng ông ấy vẫn không yên tâm hỏi:
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có chuyện gì, ông xem đây là gì?” Vương Quế Anh đưa phiếu gạo còn có tám hào cho Hoắc Đại Khánh xem.
Vừa rồi khi bà ấy thu dọn bát đũa, kết quả lại phát hiện dưới bát mì còn đè hai thứ này, sợ tới mức vội gọi ông ấy.
Hoắc Đại Khánh nhìn chằm chằm lòng bàn tay của Vương Quế Anh một lát, mới chậm rãi nói một câu:
“Bí thư cho, nhận lấy đi.”
“Không phải là vừa rồi ông ấy đã đưa cho rồi sao?”
“Ừm, tôi bảo bà nhận lấy thì cứ nhận lấy đi, ngày nào đó trả lại là được.” Sau khi Hoắc Đại Khánh nói xong, tay cầm tẩu thuốc đi ra cửa.
Để lại Vương Quế Anh không hiểu gì, nhưng mà bà ấy vẫn nhanh chóng nhét tiền vào trong túi.
Quả nhiên là Lý Kiến Bình nói được thì làm được, còn chưa tới hai ngày đã làm xong máy tách hạt ngô.
Mỗi đại đội một cái.
Vì thế Hoắc Đại Khánh dẫn theo Lục Hướng Noãn đến huyện thành nhận đồ.
Đại đội trưởng của đại đội khác thấy Hoắc Đại Khánh dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới, Vương Kiện Lâm có quan hệ tốt với ông ấy không nhịn được bắt đầu trêu ghẹo:
“Lão Hoắc, là con gái nhà ai thế? Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, không phải là nàng dâu của con út nhà ông đấy chứ.”
Nhưng không ngờ Lục Hướng Noãn nghe thấy ông ta nói linh tinh như vậy trên mặt tràn ngập ghét bỏ, còn không đợi cô mở miệng phản bác.
Hoắc Đại Khánh bao che cho con mắng ông ta:
“Đi đi, đi sang một bên, ông há miệng ngoại trừ mấy lời linh tinh ra, còn biết nói lời hay gì. Đây là ban đêm không ngủ ngon, đôi mắt mọc dưới mông đúng không.”
Vương Kiện Lâm mím môi, dáng vẻ như chịu ấm ức nói:
“Lão Hoắc, ông nói cái gì thế, ông nói như vậy không thú vị chút nào đâu, không phải là tôi chỉ nói đùa với ông chút thôi ư, đâu cần nổi giận như thế, người không biết còn tưởng là tôi làm gì ông ấy chứ.”
Kết quả Hoắc Đại Khánh thấy ông ta vẫn có dáng vẻ cợt nhả như vậy, trong lòng càng tức hơn, cho nên mở miệng giống y như súng máy, nói ra một tràng:
“Ông đã bao nhiêu tuổi, có mấy lời có thể đùa, không thể đùa, trong lòng ông không biết rõ lắm sao? Thanh danh của cô gái người ta có thể lấy ra nói giỡn à, lão Vương, nếu đây là con gái ông, ông còn dám nữa không?”
Dù sao không phải là con gái nhà mình, không biết đau lòng, thời buổi này thanh danh của con gái quan trọng cỡ nào, trong lòng mọi người đều biết rất rõ.
Mấy năm trước trong đội bọn họ vì mấy chuyện giả dối hư ảo, khiến các đội viên bắt gió bắt bóng khắp nơi, làm hại con gái thứ ba của Vương gia phải thắt cổ tự sát.
Chỉ vì chứng minh mình trong sạch.
Kết quả sau này vẫn là khi người độc thân lâu năm kia uống say, không cẩn thận nói ra lời thật.
Lúc này các đội viên mới phát hiện chuyện này là những lời vô căn cứ của anh ta, vì tên độc thân kia coi trọng con gái thứ ba của Vương gia, cố ý bịa ra mấy lời nói dối lừa những người khác.
Muốn hủy hoại thanh danh của cô ấy, sau đó khiến cô ấy không gả cho mình cũng phải gả, ai biết vậy mà cô gái kia là người cương liệt như thế.
Cho dù các đội viên hối hận, cũng không có thuốc hối hận để uống, chỉ đáng thương cho cô gái còn trẻ tuổi đã không còn.
Vương Kiện Lâm thấy ông ấy càng nói càng hăng say, sắc mặt càng lúc càng đen, dùng giọng điệu uy hiếp nói:
“Lão Hoắc, ông nói hơi quá rồi, tôi chỉ đùa một chút mà thôi, ông nhìn ông xem, đã lôi cả con gái tôi ra. Ông đúng là không thú vị chút nào, sao con gái của tôi có thể so được với người khác…”
Lục Hướng Noãn không ngồi yên, nghe ý những lời này của ông ta là con gái ông ta là người, cô không phải người.
Đều là người, người nào cao quý hơn người nào?
Chẳng qua trong tư tâm của Lục Hướng Noãn không muốn giận chó đánh mèo lên người một cô gái cô chưa từng gặp.
Cho nên đôi tay của cô vòng trước ngực, khí tràng khai hỏa toàn bộ: “Như thế nào mới gọi là thú vị? Có phải ông lén vợ ông tìm gái ở bên ngoài mới gọi là thú vị hay không?”
Nếu đổi thành lúc trước, Lục Hướng Noãn không thèm để ý một cái, nhưng mà thời buổi này không được.