Kết quả Lục Hướng Noãn còn chưa mở miệng nói chuyện, trái tim của Vương Kiện Lâm vừa mới thả lỏng lại vọt tới tận cổ họng.
Nhìn bí thư nói chuyện thân thiết với cô như thế, tám mươi phần trăm là bọn họ quen nhau.
Hơn nữa giọng điệu, dáng vẻ nói chuyện của bọn họ, quan hệ còn không bình thường.
Vương Kiện Lâm cảm thấy hôm nay mình xong đời rồi, nếu sớm biết sẽ có kết quả này, ông ta chắc chắn sẽ quản tốt cái miệng tiện của mình, không cho nó nói linh tinh.
Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận cho ông ta cơ hội, khiến ông ta đổi ý.
Lục Hướng Noãn nhìn Vương Kiện Lâm với hàm ý sâu xa, nhìn Vương Kiện Lâm cảm thấy thấp thỏm, trên người không nhịn được chảy mồ hôi lạnh.
Mà hai chân dưới quần của ông ta thì vẫn luôn run rẩy, chẳng qua hiện giờ lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Lục Hướng Noãn và Lý Kiến Bình.
Cũng không có ánh mắt dư thừa chú ý tới dáng vẻ của ông ta hiện giờ.
Ngay khi Vương Kiện Lâm cảm thấy mình sắp xong đời, Lục Hướng Noãn mở miệng trực tiếp lừa gạt cho qua chuyện này.
Mà Lý Kiến Bình nhìn Lục Hướng Noãn không muốn nói, cũng không đánh vỡ niêu lẩu hỏi đến cùng.
Lúc này Vương Kiện Lâm cảm thấy mình sống lại, trong lòng tràn ngập cảm kích đối với Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua lương tâm của ông ta trỗi dậy một lát, đợi chuyện này qua đi, nên hận Lục Hướng Noãn vẫn sẽ ghi hận.
Lý Kiến Bình bảo mỗi đại đội tiến lên đài nhận máy tách hạt, đồng thời còn không quên giới thiệu Lục Hướng Noãn cho mọi người:
“Giới thiệu cho mọi người một chút, máy móc trong tay mọi người là do thanh niên trí thức Lục, đồng chí Lục Hướng Noãn này nghĩ ra, mọi người vỗ tay hoan nghênh.”
Lý Kiến Bình vừa dứt lời, âm thanh vỗ tay chưa từng dừng lại.
Trong quá trình này Hoắc Đại Khánh vỗ tay hăng nhất, ước gì có thể vỗ nát hai tay, trên mặt tràn ngập tự hào, eo lưng còn thẳng tắp.
Đồng thời nhìn Lục Hướng Noãn đứng chung một chỗ với bí thư, Hoắc Đại Khánh còn tràn ngập khoe khoang vỗ Lâm Tuấn Hào trước mặt khoe ra:
“Trong đội chúng tôi.”
Gương mặt Lâm Tuấn Hào âm u nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Hoắc Đại Khánh, nhưng chấp nhận số mệnh nói:
“Biết rồi biết rồi, ông có thể câm miệng.”
Lại để ông ấy nói tiếp, Lâm Tuấn Hào e rằng ông ta không nhịn được tìm bí thư điều thanh niên trí thức này đi.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh không những không câm miệng, trái lại còn ghé sát vào lỗ tai Lâm Tuấn Hào tiếp tục nói:
“Còn có một việc nữa, quên nói với ông, thanh niên trí thức Lục này còn là bác sĩ trong đại đội Hồng Kỳ bọn tôi. Ngay cả người chết cô bé đó còn có thể cứu sống, ông nói xem có lợi hại hay không.”
Ông ấy vừa nói như vậy, khiến trong lòng Lâm Tuấn Hào càng thêm hâm mộ ghen tị, nhìn Hoắc Đại Khánh cười giống y như kẻ ngốc, đôi mắt đã híp thành đường thẳng, ông ấy tức tới mức trực tiếp quay đầu đi.
Không sai, chính là quay đầu đi.
Trong lòng ông ấy thừa nhận mình không có vận phân chó như Hoắc Đại Khánh.
Lục Hướng Noãn tiến lên thản nhiên chào hỏi với bọn họ, sau đó nói xong khi đang chuẩn bị lui ra, lại bị Lý Kiến Bình gọi lại.
Lục Hướng Noãn cảm thấy khó hiểu nhìn ông ấy.
Lý Kiến Bình nhìn ra được nghi ngờ trong mắt cô, nhanh chóng giải thích với cô:
“Thanh niên trí thức Lục, thứ mà cháu phát minh chú đã báo cáo lên cấp trên, bên trên tìm người thử nghiệm, quyết định mở rộng máy móc này, cho nên đặc biệt bảo chú khen ngợi cháu.”
Lục Hướng Noãn nói: “Khen ngợi?”
“Đúng vậy, không sai.” Lý Kiến Bình nói hết lời, nhanh chóng bảo cấp dưới mang phần thưởng tới.
2.5 cân lương thực tinh, còn có một lu sứ to và 20 tệ.
Lý Kiến Bình vô cùng trịnh trọng giao mấy thứ này cho Lục Hướng Noãn.
Những người khác ở phía dưới thì đỏ mắt nhìn đồ trong tay Lục Hướng Noãn, ôi má ơi, nhiều đồ tốt như vậy.
Có người nào nhìn mà không đỏ mắt, nhưng mà ai bảo bọn họ không có bản lĩnh, không phát minh ra được thứ đó.
Chỉ có Hoắc Đại Khánh cảm thấy Lục Hướng Noãn đáng giá, thậm chí trong lòng còn cảm thấy Lý Kiến Bình quá keo kiệt.
Cho không đủ nhiều.
Nhưng mà ông ấy không dám nói những lời này ra, sợ kéo thù hận, người khác cầm dép lê tát mặt ông ấy.
Lục Hướng Noãn nhìn mấy thứ mình cầm trong tay, cảm thấy có chút nằm ngoài dự kiến của mình, cô vốn suy nghĩ vì mình lén lười mới lấy thứ này ra.
Kết quả ai biết còn có chuyện tốt này.
Không biết vì sao, Lục Hướng Noãn cảm thấy loại cảm giác này không tệ lắm, trong lòng cũng không bài xích nó.
Trên xe bo.
Hoắc Đại Khánh nói:
“Thanh niên trí thức Lục, lần này cháu khiến đại đội Hồng Kỳ chúng ta vô cùng tự hào, vừa rồi cháu không thấy mấy lão già kia đâu, khi nhìn cháu ước gì mắt nhìn nát.”