Hương vị thơm ngon, Lục Hướng Noãn ăn miếng đầu tiên thì biết mình chắc chắn không tiêu tiền uổng phí.
Tiêu tiền quá đáng giá.
Cùng lúc đó, Hoắc Cảnh Xuyên ở phương xa trên người trúng đạn quá nhiều hôn mê bất tỉnh, mà trong tay anh nắm chặt một chiếc cúc áo của con gái.
Khi anh ngã xuống tất cả mọi người luống cuống, luống cuống tay chân đưa anh lên xe, đưa anh tới bệnh viện quân khu tốt nhất.
Chẳng qua nơi nhỏ, điều kiện tài nguyên chữa bệnh không đủ, hơn nữa trên người Hoắc Cảnh Xuyên đã trúng đạn quá nhiều, bác sĩ không dám tùy tiện phẫu thuật.
Nếu một bước sai cả bước sai, có 99% khả năng Hoắc Cảnh Xuyên sẽ không tỉnh lại trở thành người thực vật.
Cho nên sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo, bọn họ quyết định chuyển Hoắc Cảnh Xuyên bị thương hôn mê đến bệnh viện quân khu Bắc Kinh.
Ở đó có bác sĩ tốt nhất Hoa Quốc, cùng với điều kiện tài nguyên chữa bệnh tốt nhất, có thể tranh thủ chút hi vọng cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Vì thế khua chiêng gõ mõ một lát, chuẩn bị mọi chuyện xong xuôi, ba ngày sau Hoắc Cảnh Xuyên xuất hiện ở bệnh viện quân khu Bắc Kinh, do bác sĩ ngoại khoa tốt nhất Thẩm Nguy mổ chính.
Còn phối hợp với những người giỏi khác.
Chẳng qua trên đường đi chậm trễ quá lâu, bỏ lỡ cơ hội cứu giúp tốt nhất, cho dù là Thẩm Nguy cũng không nắm chắc hoàn toàn, chỉ có thể cố hết sức.
Cho nên Thẩm Nguy nói hết khả năng ngoài ý muốn xuất hiện trong lúc phẫu thuật, bầu không khí lập tức trở nên âm u, mọi người ở đây đều cúi đầu không nói.
Mà Hứa Đạt Nhạc khóc lóc đấm mạnh vào tường, anh ta coi tất cả vết thương của Hoắc Cảnh Xuyên là do đỡ cho mình:
“Đều tại tôi, nếu không phải đoàn trưởng Hoắc vì bảo vệ tôi, anh ấy đã không như vậy, đều là lỗi của tôi. Sao tôi lại vô dụng như thế?”
Sau khi nói xong, Hứa Đạt Nhạc vươn tay tát mình mấy cái, lúc này anh ta cảm thấy vô cùng tự trách.
Lưu Học Kim không nhìn được, tiến lên nắm lấy cổ áo của Hứa Đạt Nhạc, giận dữ hét lên:
“Khóc khóc khóc, khóc có ích lợi gì, khóc đoàn trưởng Hoắc có thể tỉnh lại không? Hứa Đạt Nhạc, anh đừng nổi điên nữa, đoàn trưởng Hoắc cứu chúng ta không phải vì nhìn chúng ta như vậy. Tỉnh táo lại đi, đoàn trưởng Hoắc sẽ tỉnh lại.”
Sau khi nói xong anh ta chảy nước mắt như mưa.
Tuy anh ta mở miệng nói như thế, nhưng mà trong lòng không ôm chút hi vọng nào.
Bởi vì trên người đoàn trưởng Hoắc trúng quá nhiều đạn.
“… Thật sự… Sẽ tỉnh lại sao…” Hứa Đạt Nhạc dừng nổi điên, tự mình lẩm bẩm.
“Sẽ tỉnh lại thôi.” Lưu Học Kim an ủi anh ta, đồng thời còn an ủi bản thân, chỉ cần đoàn trưởng Hoắc có thể tỉnh táo lại, cho dù mỗi ngày anh ta vác vật nặng chạy 30 kilomet cũng được.
Mà sau đó người hướng dẫn Vương Chí Cường biết được chút tình hình từ chỗ Thẩm Nguy xong, một mình tránh ở cửa bệnh viện liên tục hút mấy điếu.
Sương khói lượn lờ.
Không biết qua bao lâu anh ta dẫm nát tàn thuốc còn chưa hút hết trên tay dưới chân, sau đó đi gọi điện thoại.
Ít nhất có thể để hai vợ chồng già liếc mắt nhìn thấy con trai mình lần cuối, chẳng qua mỗi khi anh ta đi một bước, bước chân càng thêm trầm trọng.
Bởi vì đó là chiến hữu kề vai chiến đấu, sớm chiều ở chung nhiều năm với anh ta như vậy.
Gần đây đám buôn người càng ngày càng càn rỡ, ban ngày ban mặt còn dám tới cướp người, chuyện này quả thực là không để cục công an bọn họ vào mắt.
Nhưng nhiều ngày như thế, vẫn không có chút manh mối nào, ngay cả manh mối điều tra ra cũng đứt đoạn, bên trên còn giống như quỷ vẽ bùa vẫn liên tục thúc giục.
Kỳ hạn một tuần lúc trước đã sớm qua đi, cho nên hiện giờ Vương Giải Phóng vì chuyện này mà sầu đau cả đầu, cả người trực tiếp gầy 7.5 cân, anh ta vốn không mập lắm trực tiếp biến thành bộ xương khô.
Chuyện này khiến Thẩm Thải Hoa mẹ Vương Giải Phóng đau lòng muốn chết, cuối cùng không dám thúc giục anh ta đi xem mắt nữa.
Cho nên Vương Giải Phóng cũng coi như nhờ họa được phúc, tránh được một kiếp.
Khi anh ta và đám cấp dưới Vương Dược Phú điều tra được mấy manh mối, chuông điện thoại ở văn phòng anh ta không ngừng vang lên.
Mọi người ngẩng đầu động tác nhất trí nhìn về phía anh ta.
Vương Giải Phóng nói: “Các cậu tiếp tục đi, tôi đi nghe điện thoại.”
Sau khi nói xong, anh ta quay đầu cầm lấy ống nghe.
“Vương Giải Phóng.”
“Vương Chí Cường?” Vương Giải Phóng nghe giọng nói hình như là người hướng dẫn trong bộ đội lúc trước của anh ta, nhưng mà anh ta không dám chắc chắn.