Đợi đến khi Vương Quế Anh mở mắt ra tỉnh lại, phát hiện đứng trước mặt là Lục Hướng Noãn, bà ấy nhanh chóng giãy giụa đứng dậy khỏi giường đất muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà dậy quá nhanh nên suýt nữa bị ngã, cũng may Lục Hướng Noãn lanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà ấy, mới tránh được chuyện này.
“Ông già, mau thu dọn đồ, bây giờ đến Bắc Kinh.”
“Đã thu dọn xong, đi thôi.” Vừa rồi bà ấy ngất xỉu khiến ông ấy sợ muốn chết, bây giờ con trai xảy ra chuyện, bà già nhà mình lại ngất xỉu.
Cũng may thanh niên trí thức Lục tới đây xem một lát, nói là do quá sốc nên hôn mê bất tỉnh, lát nữa sẽ tỉnh lại.
Quả nhiên thanh niên trí thức Lục nói không sai.
Vì thế nói lời cảm ơn với Lục Hướng Noãn xong, Vương Giải Phóng đạp xe chở hai bọn họ rời đi.
Vừa rồi Vương Giải Phóng muốn hỏi Lục Hướng Noãn có muốn đến Bắc Kinh gặp mặt đoàn trưởng Hoắc hay không, có lẽ nhìn thấy Lục Hướng Noãn anh sẽ tốt hơn.
Kết quả nghĩ một lát, cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống không nói ra.
Anh ta sợ đoàn trưởng Hoắc tức giận anh ta tự chủ trương.
Vì thế dưới sắp xếp của Vương Giải Phóng, hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh lên xe lửa, ngoài ra sợ bọn họ khó chịu, Vương Giải Phóng còn đặc biệt dựa vào quan hệ mua hai vé giường nằm.
Chẳng qua anh ta cần quá gấp, hai vé không ngồi gần nhau, nhưng mà cho dù như vậy hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh vẫn vô cùng cảm kích Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng nhìn xe lửa xuất phát rời đi, thì trở về gọi điện cho Vương Chí Cương, nói với anh ta một tiếng người đã lên xe.
Vương Chí Cường nói một câu ừm xong muốn cúp điện thoại, nhưng mà bên kia điện thoại Vương Giải Phóng run run, giọng nói hơi nghẹn ngào nói:
“… Đoàn trưởng Hoắc… Sẽ không sao đúng không…”
Giống như giây tiếp theo anh ta sẽ khóc ra.
Vương Chí Cường im lặng, bởi vì anh ta không biết nên nói thế nào, vừa rồi anh ta lại đến bệnh viện một chuyến, tình hình càng thêm không lạc quan.
Hoắc Cảnh Xuyên đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, hơn nữa lãnh đạo đã dặn dò xuống, cho dù không cứu được người cũng phải cố giữ hơi thở cuối cùng.
Để anh hùng của bọn họ liếc mắt nhìn cha mẹ mình lần cuối.
Thấy anh ta không nói lời nào, Vương Giải Phóng lập tức biết được đáp án, cho nên cố nén đau khổ dặn dò anh ta chiếu cố chú và thím, sau đó cúp điện thoại, dùng tay áo lau nước mắt luôn chảy ra.
Lục Hướng Noãn sợ những người khác của Hoắc gia tan làm không biết hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh đi đâu, cho nên đặc biệt đến văn phòng đại đội thông báo.
Chẳng qua nói bọn họ thu dọn đồ đến Bắc Kinh, nhưng cụ thể là làm gì cô không nói.
Người Hoắc gia vừa nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, trong lòng khá tò mò vì sao bọn họ không nói một tiếng vội vàng rời đi như thế, chẳng lẽ lão tam đã xảy ra chuyện?
Nghĩ tới đây Hoắc Kiến Thiết có chút không bình tĩnh, nhưng mà lúc này anh ta không làm được gì, chỉ có thể im lặng cầu xin ông trời có mắt, phù hộ em trai anh ta không sao.
Trong phòng phẫu thuật.
Y tá Lý Đường đi tới buồn bực nói: “Bác sĩ Thẩm, tay của người bệnh nắm chặt không chịu mở ra.”
“Không chịu mở ra ư?” Thẩm Nguy nghe thấy thế nhíu mày, ngay sau đó tiến lên trước xem xét, cuối cùng anh ta phế sức chín trâu hai hổ mới cạy được tay Hoắc Cảnh Xuyên mở ra.
Kết quả phát hiện trong tay anh vẫn luôn nắm chặt một chiếc cúc áo.
Mọi người đang chuẩn bị phẫu thuật cho Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy thứ này, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Chỉ là một chiếc cúc áo, mà nắm chặt không buông tay như vậy, người không biết còn tưởng là thứ tốt gì ấy chứ.
Nhưng mà Thẩm Nguy không nghĩ như vậy, cúc áo trên tay anh ta vừa nhìn là biết cúc áo của con gái, chắc chắn là người vô cùng quan trọng đối với Diêm Vương mặt lạnh Hoắc Cảnh Xuyên này.
Cho nên anh ta cho vào trong túi áo của mình, đợi lát nữa làm phẫu thuật xong thì trả lại cho anh.
Mấy người ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật nhìn cánh cửa đóng chặt, cả đám đi qua đi lại bên ngoài, nôn nóng chờ đợi kết quả.
Thời gian nhoáng cái đã sáu tiếng trôi qua, trời đã đen đi nhiều, cửa phòng phẫu thuật mới chậm rãi mở ra, Hoắc Cảnh Xuyên làm phẫu thuật xong được người ta đẩy ra ngoài.
Mà Hứa Đạt Nhạc canh giữ ở cửa chạy nhanh tới, những người khác cũng như vậy, người nào cũng nóng lòng muốn nhìn thấy anh.
Trong lúc nhất thời trước giường của Hoắc Cảnh Xuyên vây quanh rất nhiều người.
Chỉ có Vương Chí Cường kéo bác sĩ mổ chính Thẩm Nguy sang một bên dò hỏi tình hình phẫu thuật.