Châm chọc thì châm chọc, nhưng Hoắc Đại Khánh làm cha vẫn thật lòng hi vọng anh nhanh tỉnh lại, ngay cả Quan Thế Âm Bồ Tát ông ấy cũng cầu khấn sau lưng không biết bao nhiêu lần.
Ông ấy thậm chí hi vọng có thể một mạng đổi một mạng, đổi mạng của con ông ấy về, dù sao ông ấy đã sống đủ.
Hoắc Cảnh Xuyên cảm nhận được mình đang bị nhốt, không thấy rõ được đường phía trước, cho dù làm thế nào cũng không chạy thoát.
Đột nhiên anh thấy được Lục Hướng Noãn mình tâm tâm niệm niệm ở phía trước, vì thế anh không nói hai lời phấn khích chạy về phía Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua anh đuổi kiểu gì cũng không đuổi kịp, anh tức tới mức muốn đánh người.
Mà Hoắc Đại Khánh tối hôm qua ngủ quá muộn, hiện giờ ngồi trên ghế chuẩn bị chợp mắt một lát hình như thấy được lão tam nhà ông ấy mới cử động tay một phát.
Ông ấy sợ mình nhìn nhầm nên nhanh chóng dụi mắt, phát hiện tay của lão tam nhà mình thực sự cử động.
Ông ấy không nhìn nhầm.
Vì thế ông ấy kinh ngạc vui mừng gọi to: “Vợ à, bà xem, tay lão tam cử động rồi…”
Ông ấy vừa nói như vậy Vương Quế Anh bị dọa sợ, vội vàng nhìn theo ngón tay ông ấy chỉ.
Chỉ trong nháy mắt bà ấy đã lệ rơi đầy mặt, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy nhanh đi tìm bác sĩ.
“Bác sĩ, bác sĩ, con bác tỉnh dậy, con bác tỉnh dậy rồi.”
Hứa Đạt Nhạc nằm trên ghế ở hành lang giật mình tỉnh lại, một bước nhảy ba thước ngăn cản Vương Quế Anh:
“Bác gái, đoàn trưởng Hoắc tỉnh rồi ư?”
Mấy ngày nay ở chung, đối với Hứa Đạt Nhạc mẹ vừa sinh ra anh ta đã mất mà nói, Vương Quế Anh giống như mẹ ruột của anh ta.
Sẽ hỏi anh ta có mệt hay không, có đói bụng không, ăn cơm chưa, còn mượn kim chỉ vá chiếc áo sơ mi có vài chỗ rách cho anh ta.
Chưa từng có bất cứ người nào quan tâm mình như bà ấy.
Lúc này Vương Quế Anh không thể bình tĩnh nổi, đôi mắt rưng rưng nói: “Cử, cử, cử động tay rồi.”
Kết quả bà ấy vừa dứt lời, Hứa Đạt Nhạc giống như một cơn gió chạy không thấy tung tích, chỉ thấy anh ta lao thẳng vào phòng làm việc của bác sĩ.
Thẩm Nguy đang vùi đầu nghiên cứu ca bệnh bị dọa sợ, suýt nữa bị dọa ra mắc bệnh tim.
“Xảy ra chuyện gì thế? Có phải Hoắc Cảnh Xuyên xảy ra chuyện hay không?” Trong lúc nói chuyện anh ta lập tức mặc áo vào, cầm lấy ống nghe bệnh đi ra ngoài.
“Tôi còn chưa nói gì mà.” Nhìn văn phòng trống rỗng trước mắt, Hứa Đạt Nhạc lẩm bẩm với không khí.
Nhưng may mà lần này trong đầu anh ta không thiếu sợi dây thần kinh, lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo ra ngoài.
“Đoàn trưởng Hoắc cử động ngón tay rồi.” Hứa Đạt Nhạc đuổi theo ra lảm nhảm trước mặt Thẩm Nguy.
“Ừm.” Không nhìn thấy người, Thẩm Nguy không dám đưa ra kết luận.
“Bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm, con bác cử động ngón tay, cử động ngón tay rồi…” Vừa vặn Vương Quế Anh đi tìm bác sĩ gặp Thẩm Nguy, bà ấy kích động nói.
Trên mặt là ý cười vui sướng.
“Bác gái, bác đừng kích động, bây giờ cháu sẽ đi xem.” Trong lúc nói chuyện, đám Thẩm Nguy đã tới phòng bệnh của Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Đại Khánh vừa thấy bác sĩ tới, vội vàng nhường vị trí cho anh ta.
Thẩm Nguy tiến lên kiểm tra cẩn thận tình hình cơ thể của Hoắc Cảnh Xuyên, phát hiện vẫn giống như lúc trước, sinh mệnh đặc biệt vững vàng.
Nhưng nếu bọn họ nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên cử động ngón tay, vậy có lẽ sẽ tỉnh lại nhanh thôi, vì thế anh ta nói tin tức tốt cho đám Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh như nhìn thấy được hi vọng, che miệng khóc không thành tiếng, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vương Quế Anh ở bên cạnh đột nhiên quỳ xuống dập đầu mấy cái thật vang với Thẩm Nguy.
“Bác gái, bác làm gì thế, mau đứng dậy đi ạ.” Thẩm Nguy bị hành động bất ngờ của bà ấy dọa sợ, làm như vậy là muốn anh ta tổn thọ mà, ông trời ơi.
Vì thế Thẩm Nguy vội vàng muốn vươn tay kéo bà ấy dậy, kết quả tay mới vươn ra lại rụt về, vội vàng nhìn Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh khóc rống giúp đỡ.
Nhưng mà không có tác dụng gì.
Cuối cùng vẫn là Hứa Đạt Nhạc luôn không đáng tin đứng ra, sử dụng miệng lưỡi của anh ta dỗ hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh dậy.
Thẩm Nguy chật vật nhìn Hứa Đạt Nhạc với vẻ mặt cảm kích, kết quả anh ta mới vui sướng ba giây, Hứa Đạt Nhạc lại ôm đùi anh ta khóc nước mắt nước mũi chảy đầy.
“Bác sĩ Thẩm, cảm ơn anh… Cứu… Mạng đoàn trưởng Hoắc… Sau này anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi…”
Gương mặt Thẩm Nguy âm u, cạn lời nhìn hành động này của Hứa Đạt Nhạc, thật sự không nhịn được trừng mắt với anh ta.
Cừ thật, mới dỗ xong một người lại tới người khác, người không biết còn tưởng là anh ta làm gì Hứa Đạt Nhạc ấy chứ.
Kết quả người này càng khóc càng hăng, nước mắt nước mũi cọ hết lên người mình, Thẩm Nguy ghét bỏ muốn chết:
“Câm miệng, lại khóc tôi không quản nữa.”