Sau khi nói xong anh ta dùng tay đẩy Hoắc Đại Khánh ra bên ngoài.
“Cháu chịu liên lụy rồi.” Hoắc Đại Khánh quay đầu lại, nghẹn một lúc lâu mới nghẹn ra mấy chữ này.
“Chú nhanh đi ngủ đi chú.” Hứa Đạt Nhạc sợ ông ấy đi một lát lại vòng trở về, nhanh chóng khóa trái cửa lại.
Không biết qua bao lâu mí mắt giống như đánh nhau, Hứa Đạt Nhạc không chịu đựng nổi ngồi trước giường bệnh chợp mắt một lát.
Đột nhiên anh ta ngã xuống đất, Hứa Đạt Nhạc còn đang ngủ mơ màng lập tức tỉnh táo lại.
Anh ta quay đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên trên giường bệnh theo bản năng, phát hiện anh vẫn chưa tỉnh lại, trên mặt ngoại trừ mất mát còn có khổ sở.
Đến khi nào đoàn trưởng Hoắc mới có thể tỉnh lại đây?
Hoắc Cảnh Xuyên đuổi theo mãi, không biết sao đuổi tới hôn lễ của Lục Hướng Noãn, chỉ nhìn bóng dáng anh cũng có thể nhìn ra được đó không phải là mình.
Cho nên anh nổi giận, trực tiếp đập phá hôn lễ này, cho dù như vậy anh cũng không đánh mất được ý nghĩ muốn kết hôn của Lục Hướng Noãn.
Ngay khi anh vung tay chuẩn bị đánh chú rể, anh đấm vào không khí.
Nhưng mà Hứa Đạt Nhạc thì thảm rồi, bởi vì anh ta không có bất cứ phòng bị gì ăn một quyền.
Tuy lực không mạnh lắm, nhưng lực như vậy vẫn đánh anh ta chảy máu mũi.
Cú đấm này đúng là oan muốn chết, anh ta chỉ muốn nhìn xem Hoắc Cảnh Xuyên đã tỉnh chưa thôi mà.
Trong lòng anh ta ấm ức, nhưng anh ta không nói.
Hoắc Cảnh Xuyên mở mắt ra tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn nóc nhà tróc sơn, nhìn xung quanh trắng xóa một vùng mới kịp phản ứng.
Vừa rồi chỉ là giấc mơ, chút ký ức cuối cùng dừng lại trong đầu anh là anh kéo cơ thể trúng đạn, giết ra khỏi trùng vây chạy đi.
Lại sau đó chính là hôn mê bất tỉnh, còn xảy ra chuyện gì thì Hoắc Cảnh Xuyên không biết.
Nhưng mà giấc mơ của anh chân thật như vậy, chân thật đến mức khiến Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy khủng hoảng, giống như là sắp xảy ra.
Hoắc Cảnh Xuyên giãy giụa muốn đứng dậy xuống giường, kết quả lại phát hiện toàn thân mình đều không thể động đậy.
Mà lúc này Hứa Đạt Nhạc không kịp lau máu mũi, bởi vì anh ta thấy được Hoắc Cảnh Xuyên mở mắt.
“Đoàn trưởng Hoắc… Anh tỉnh rồi?” Hứa Đạt Nhạc kích động tới mức giọng nói hơi run run, dường như hạnh phúc tới quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn anh ta không dám tiếp nhận.
Có lẽ là quá nhiều ngày không nói chuyện, cộng thêm vẫn luôn dùng truyền dịch duy trì cơ thể, giọng nói của Hoắc Cảnh Xuyên rất nhỏ “ừm” một tiếng.
“Đoàn trưởng Hoắc, anh ở đây đợi một lát.” Hứa Đạt Nhạc không kịp nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói gì nữa, anh ta nói xong thì lập tức chạy đi thông báo tin tức tốt này cho mọi người.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên mới tỉnh lại còn chưa hoàn hồn nhìn Hứa Đạt Nhạc đã chạy đi, trong đầu suy nghĩ đây là lính của mình, mình không thể ghét bỏ mình.
Hứa Đạt Nhạc gõ cửa phòng trực ban trước, Thẩm Nguy mới nằm xuống ngủ một lát bị đánh thức như vậy, anh ta hơi bực bội dụi đôi mắt vẫn còn nhập nhèm của mình, sau đó mê mang đẩy cửa ra.
“Bác sĩ, đoàn trưởng Hoắc nhà tôi…”
“Quỷ à…” Thẩm Nguy nhìn Hứa Đạt Nhạc máu mũi vẫn luôn chảy ra trước mắt, anh ta đầu óc choáng váng sợ tới mức trực tiếp kêu lên.
Giọng nói to tới mức khiến Hứa Đạt Nhạc giật mình, anh ta nhanh chóng vươn tay ra muốn che miệng Thẩm Nguy theo bản năng.
Chẳng qua vừa rồi Hứa Đạt Nhạc dùng tay lau máu mũi, cho nên đôi tay ít nhiều gì cũng dính chút máu.
Thẩm Nguy nhìn thấy thì chạy cũng không kịp chạy, vậy mà không biết cố gắng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này dọa Hứa Đạt Nhạc sợ hãi, gương mặt trắng hơn mấy độ.
Một người tỉnh lại một người ngất, chuyện này thật sự không biết nên nói gì mới tốt, sợ lại xảy ra chuyện gì anh ta nhanh chóng gõ cửa phòng nghỉ bên cạnh.
Phòng này là cấp trên niệm tình công lao của Hoắc Cảnh Xuyên, đặc biệt sắp xếp cho hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh nghỉ ngơi ở đây.
Giấc ngủ của Hoắc Đại Khánh không sâu cho nên nghe thấy âm thanh, lập tức xuống khỏi giường, nhanh chóng mặc áo vào chạy ra.
Hoắc Đại Khánh sống nhiều năm như vậy ít nhiều gì cũng thấy không ít sóng to gió lớn, cho nên dáng vẻ này của Hứa Đạt Nhạc cũng không dọa được ông ấy, trái lại trên mặt còn tràn ngập quan tâm tri kỷ dò hỏi anh ta bị làm sao vậy.
“Chuyện này không tính là gì, chú, chú nhanh tới đây giúp đỡ.”
Hoắc Đại Khánh còn chưa kịp hỏi, đã bị Hứa Đạt Nhạc nài ép lôi kéo kéo đi.
Hoắc Đại Khánh vừa đi tới thì thấy bác sĩ Thẩm ngã trên đất, không kịp nói chuyện chạy nhanh tới giúp đỡ Thẩm Nguy lên giường trong phòng trực ban.
“Cậu ấy làm sao vậy, sao mặt trắng bệch như thế?”