Bà Vương có tự tin thì càng thêm uy phong hơn, ngay sau đó xắn tay áo lên như muốn đánh nhau, lao về phía Lục Hướng Noãn.
Mà Vương Tú Lan biết bọn họ không làm gì được bà Vương, bà ấy sợ Lục Hướng Noãn xảy ra chuyện nên bàn bạc với Lan Hoa bên cạnh.
Bà ấy canh giữ ở đây, mà Lan Hoa thì chạy nhanh về nhà tìm đại đội trưởng giúp đỡ.
Đều nói tướng từ tâm sinh, đôi mắt Lục Hướng Noãn liếc bọn họ mấy lần, thì biết đám người này không dễ chọc.
Tuy cô tay chân nhỏ giá trị vũ lắc kém xa, nhưng mà cô cũng không sợ.
Chỉ thấy cô im lặng không nói lấy mấy kim chân trong túi ra, nhìn chuẩn thời cơ, đợi đến khi bà Vương lao tới thì Lục Hướng Noãn nương theo ưu thế vóc dáng gầy nhỏ của mình, trốn thoát một cách kỳ diệu.
Sau đó dựa vào tính linh hoạt của cơ thể đâm kim lên người bà ta.
Cho nên bà Vương lại đứng yên bất động như vừa rồi.
Mấy con trai của bà Vương thấy mẹ bọn họ như vậy trực tiếp trợn tròn mắt, nhưng mà rất nhanh bọn họ đã kịp phản ứng, cả đám liều mạng với Lục Hướng Noãn.
Hiện giờ nhiều người tai mắt cũng nhiều, Lục Hướng Noãn không tiện sử dụng mấy gậy điện cô mua trong không gian, cho nên chỉ có thể sử dụng kim châm cứu.
Chẳng qua mấy con trai của bà Vương quá mạnh, kim châm trong tay Lục Hướng Noãn đã dùng hết nhưng vẫn còn hai đứa con trai.
Khi bọn họ đang lao về phía cô, cô chuẩn bị móc gậy điện giấu trong ống tay áo ra cho bọn họ một kích thì nghe thấy câu dừng tay, Lục Hướng Noãn nhanh chóng vẻ mặt không đổi cất gậy điện vào trong không gian.
“Các người muốn làm gì?” Hoắc Đại Khánh đang ở nhà bàn bạc chuyện chia nhà với bà già nhà mình vừa nghe xảy ra chuyện, thì vô cùng lo lắng chạy tới.
Kết quả tới gần thì thấy hai người đàn ông bắt nạt một cô gái nhỏ, đôi mắt của Hoắc Đại Khánh đỏ bừng lên, chạy nhanh tới chắn trước mặt Lục Hướng Noãn, nổi giận đùng đùng nhìn bà Vương và hai con trai.
“… Đại đội trưởng, sao ông lại… Tới đây…” Vương Đại Đào không nghĩ tới Hoắc Đại Khánh sẽ đến, tay vươn tới giữa không trung vội vàng rủ xuống, dáng vẻ có tật giật mình nhìn Hoắc Đại Khánh.
Ngay cả Vương Lục Đào cũng thế, cười mỉa nhìn Hoắc Đại Khánh.
Không có biện pháp, ai bảo người ta là đại đội trưởng chứ, nắm cửa mệnh của người trong cả đại đội.
Nếu nói Vương gia này cả nhà vô lại, không sợ trời không sợ đất, vậy thì chỉ sợ chọc giận Hoắc Đại Khánh, trừ công điểm của cả nhà bọn họ, mọi người cùng uống gió Tây Bắc đi.
Hoắc Đại Khánh nhìn dáng vẻ cợt nhả của bọn họ thì tức giận:
“Tôi mà không tới sẽ có người mất mạng, các người là muốn làm gì, là muốn tôi cho mấy người vào tù ngồi mấy ngày, các người mới bằng lòng dừng tay sao?”
“Đừng đừng đừng.” Vừa nghe ông ấy nói như vậy, hai người sợ hãi, vội vàng xin tha.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh không rảnh nghe bọn họ nói gì, mà quay đầu nhẹ nhàng hỏi Lục Hướng Noãn, bọn họ có làm cô bị thương hay không.
Không có biện pháp, lão tam nhà ông ấy đã dặn dò trước, phải chăm sóc thanh niên trí thức Lục thật tốt, không thể để cô chịu một chút ấm ức nào.
Nếu không không nhận bọn họ làm cha mẹ, hiện giờ trời đất bao la anh bị thương lớn nhất, lúc trước Hoắc Đại Khánh nghe anh nói như vậy thì nghiến răng đồng ý.
Thực ra nếu không phải chân Hoắc Cảnh Xuyên bị phế, anh căn bản không cần người khác giúp đỡ, tự anh có thể thu phục, nhưng hiện giờ mọi việc phải nhờ người khác.
Hơn nữa cho dù Hoắc Cảnh Xuyên không dặn dò, trong tình huống Lục Hướng Noãn không làm chuyện thương thiên hại lý gì, Hoắc Đại Khánh đứng về phía cô.
Bởi vì cô là bác sĩ đại đội Hồng Kỳ bọn họ rất nhiều năm mới có được, sao không coi như bảo bối mà đối đãi.
Lúc này Lục Hướng Noãn không còn uy phong như vừa rồi, bởi vì cô biết lúc này yếu thế rất quan trọng.
Chỉ thấy Lục Hướng Noãn mím môi, giọng nói hơi ấm ức nói:
“Đại đội trưởng, vừa rồi cháu đang ở nhà bào chế dược liệu, kết quả bà Vương không nói câu nào xông vào nhà cháu, vừa mở miệng là đòi nửa cân đường đỏ. Cháu không cho, bà ấy còn la lối khóc lóc lăn lộn ở cửa nhà cháu…”
Lục Hướng Noãn còn chưa nói xong, đã bị Lan Hoa cắt ngang:
“Đại đội trưởng, thanh niên trí thức Lục nói thật, ông không biết dáng vẻ của bà Vương vừa rồi khiến người ta tức giận cỡ nào đâu.”
Chỉ riêng chuyện Lục Hướng Noãn khiến con dâu cả nhà bà ấy mang thai, Lan Hoa đều có thể ghi nhớ ơn của Lục Hướng Noãn cả đời, bà ấy cũng không thể vô duyên vô cớ để người khác bắt nạt cô.
Cô chính là ân nhân lớn của Vương gia bọn họ.