Lưu Lão Căn là người số khổ, vì nhặt được đứa bé cả đời không kết hôn, nhưng mà đứa nhỏ này còn câm điếc, trời sinh không biết nói.
Nhưng mà Lưu Lão Căn chưa từng để anh ta ấm ức, vất vả cả đời cưới vợ cho anh ta, vợ anh ta cũng là người hiếu thuận, cả nhà già trẻ chen chúc trong một căn nhà rách.
Nhưng mà trước đó không lâu trời mưa làm sập nhà bọn họ, tuy sau này Hoắc Đại Khánh dẫn theo mấy người qua đó sửa, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Tháng sau có gió mạnh thổi vẫn sập, trong tay bọn họ không có tiền cho nên chỉ có thể tạm như vậy trước.
Người nhà của Lưu Lão Căn nghe thấy đại đội trưởng nói như vậy, đều có chút không dám tin.
Vẫn là Lan Hoa ở bên cạnh vỗ Vương Tố Quyên con dâu của Lưu Lão Căn bên cạnh, ánh mắt hâm mộ nói:
“Tố Quyên, đừng ngây ngốc nữa, nhanh cảm ơn đại đội trưởng đi.”
Vương Tố Quyên còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt nói theo lời Lan Hoa: “Cảm… Cảm ơn… Đại đội… Trưởng…”
Vương Tú Lan nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô ấy thì không nhịn nổi cười, bắt đầu trêu ghẹo:
“Nhìn xem, vui sướng đến mức u mê rồi à!”
Vẫn là Lưu Lão Căn phản ứng nhanh, chỉ thấy ông ấy nắm lấy tay Hoắc Đại Khánh, lệ nóng lưng tròng liên tục nói cảm ơn.
Mọi người đều vô cùng hâm mộ ghen tị nhìn nhà Lưu Lão Căn, sao chuyện tốt này đều bị bọn họ gặp phải như thế chứ?
Nhưng mà gần như ít người đứng ra phản bác quyết định củ đám cán bộ Hoắc Đại Khánh, bởi Lưu Lão Căn rất tốt bụng.
Trong đội dù ít dù nhiều đều từng được ông ấy giúp đỡ.
Thật sự là có người nuốt không trôi cục tức này, vội nhảy ra nói mấy câu, thì bị các đội viên đoàn kết của đại đội Hồng Kỳ mắng trở về.
Cho nên không tạo nên sóng gió gì.
Lưu Lão Căn chiếm được nhà của Tam Ma Tử, mà ông ấy bảo con trai con dâu ông ấy lấy quan tài để lại cho ông ấy ra.
Lưu Đào dùng tay vô cùng sốt ruột khoa chân múa tay, người khác nhìn không hiểu gì, nhưng vợ anh ta và cha anh ta thì nhìn là hiểu.
Lưu Lão Căn nắm tay Lưu Đào, cười nói:
“Đào Tử, quan tài không còn cũng không sao, chủ yếu là bây giờ chúng ta đã có nhà. Đợi sau này có tiền, chúng ta lại đặt một cái khác, cha con còn có thể sống rất nhiều năm mà.”
Lưu Đào nghe cha anh ta nói như vậy, thì kích động gật đầu.
Đột nhiên khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lưu Đào trực tiếp quỳ gối với Lưu Lão Căn, dập đầu rầm rầm mấy cái.
Tuy anh ta không nói câu nào, nhưng anh ta biết mọi chuyện cha anh ta làm đều vì tốt cho anh ta.
“Đời này Lưu Lão Căn vì Đào Tử cả đời không kết hôn, xem như đáng giá.” Vương Tú Lan ở bên cạnh nhìn hình ảnh cha con ấm áp như vậy, không nhịn được nhỏ giọng than thở với Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nghi ngờ hỏi: “Nhặt về ạ?”
“Đúng thế.” Sau đó Vương Tú Lan lại nói chuyện về Lưu Lão Căn và Lưu Đào cho Lục Hướng Noãn nghe.
Mà Lục Hướng Noãn nghe xong, trong lòng mãi mà không thể bình tĩnh.
Nhưng mà nghĩ lại, cô trời sinh là không có cha mẹ, đời này hiện giờ cũng thế, đi đến đâu cũng đều là người bị bọn họ ghét bỏ.
Sau đó chỉ thấy khóe miệng Lục Hướng Noãn nhếch lên nụ cười trào phúng, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy.
Cuối cùng vẫn đè xuống chút hi vọng xa vời không nên sinh ra.
Cuối cùng quan tài trong nhà Lưu Lão Căn được Hoắc Đại Khánh tìm người mang tới nhà Tam Ma Tử.
Có khả năng là Lưu Lão Căn cảm thấy đổi quan tài lấy một căn nhà hơi thiệt cho anh ta, nên lấy quan tài còn có áo liệm chuẩn bị từ trước tới.
Mấy thứ này chuẩn bị sớm cũng không phải vì trù người ta, mà bên bọn họ có truyền thống này, trong nhà có người già, thì nên chuẩn bị sớm cho bản thân.
Người trong đội giúp đỡ một tay, sau đó mấy người đồng tâm hiệp lực khiêng quan tài chứa Tam Ma Tử, dọc đường đi khua chiêng gõ mõ, chôn anh ta bên cạnh mộ cha mẹ mình.
Xem như nhập thổ vi an cho anh ta.
Mà Lục Hướng Noãn bận việc lâu như vậy đã sớm đói bụng sôi ùng ục, cô nói với Hoắc Đại Khánh một tiếng, lát nữa cô sẽ tới xem Hoắc Cảnh Xuyên sau đó trở về nhà.
Khi cô đang ở nhà ăn mì thì nghe thấy có người đang gõ cửa nhà cô, Lục Hướng Noãn có chút mệt mỏi.
Ngày hôm qua ăn sầu riêng không yên ổn, kết quả hôm nay cô ăn mì cũng không yên, sớm biết sẽ như vậy cô nói gì cũng không để lộ thân phận chữa được bệnh của mình.