Lục Hướng Noãn gật đầu, ngay sau đó bảo Vương Quế Anh giúp đỡ vén chăn trên người Hoắc Cảnh Xuyên ra.
Hoắc Cảnh Xuyên bị thương lập tức cảm thấy vô cùng lúng túng và hổ thẹn, anh muốn giấu chân đi theo bản năng, không muốn để cô thấy dáng vẻ này của mình.
Chẳng qua là không sử dụng được chút lực nào, Hoắc Cảnh Xuyên tức tới mức không có chỗ phát tiết lửa giận, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Chẳng qua anh vẫn luôn lén quan sát Lục Hướng Noãn.
Lúc này biểu cảm của Lục Hướng Noãn vô cùng nghiêm túc, nhìn miệng vết thương hư thối mới kết vảy kia, cô làm như không nhìn thấy, chuyên tâm bắt đầu châm từng kim lên trên đùi của Hoắc Cảnh Xuyên.
Có một số huyệt vị thực sự đau, nhưng mà vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên không đổi, chuyện này khiến Lục Hướng Noãn ở bên cạnh châm cứu nhìn anh với vẻ kính nể.
Người đàn ông này, nếu bỏ qua những chuyện anh làm khiến cô cảm thấy không vui lắm, Lục Hướng Noãn cảm thấy anh đúng là một người đàn ông chân chính, nhưng mà sau này cô ra tay đúng là nhẹ hơn chút.
Thời gian đã qua 1 tiếng, cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng châm cứu xong.
Chẳng qua châm cứu cho người ta quả thực là quá mệt mỏi, Lục Hướng Noãn cảm thấy tay cô đã sắp không còn là của cô nữa, cánh tay nhức mỏi đến mức không nâng lên nổi.
Lúc này Hoắc Đại Khánh bận chuyện xong cũng chạy tới, nhìn thấy con trai bị đâm thành cái sàng, Hoắc Đại Khánh sửng sốt trước tiên, ngay sau đó nhanh chóng mở miệng:
“Thanh niên trí thức Lục, vất vả cho cháu rồi.”
Lục Hướng Noãn cười nói: “Không sao ạ.”
Lúc này Hoắc Đại Khánh nhìn ra được mệt mỏi dưới đáy mắt cô, cho nên không mở miệng nói chuyện nữa, bảo cô ngồi ở đó nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Hướng Noãn ngồi trên ghế cũng ngồi đến mông đau, lúc này cô không có biện pháp lấy đồng hồ ra xem thời gian.
Cho nên cô chỉ có thể bấm đốt ngón tay tính thời gian đại khái, cảm thấy đã tới thời gian thì cô đứng dậy, rút toàn bộ kim châm cứu ra cho Hoắc Cảnh Xuyên.
“Thanh niên trí thức Lục, khi nào chân tôi mới có thể xuống đất.” Hoắc Cảnh Xuyên một lúc lâu không nói lời nào đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Bởi vì anh thật sự chịu đủ dáng vẻ tàn phế của mình hiện giờ.
Anh vừa nói như vậy, ngay cả Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh cũng không hẹn mà cùng nhìn Lục Hướng Noãn, ánh mắt nóng lòng muốn biết được đáp án từ cô.
Vậy mà Lục Hướng Noãn lại nói lời thật: “Chân khỏi mới có thể xuống đất.”
Một câu khiến ba người ở đây nghẹn không nói nên lời, vẫn là Hoắc Đại Khánh phản ứng nhanh, đứng ra hòa giải:
“Lão tam, thanh niên trí thức Lục nói phải, con nghe thanh niên trí thức Lục đi. Đợi chân con khỏi, đến lúc đó con muốn làm gì thì làm, cha và mẹ con tuyệt đối không ngăn cản con.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Vương Quế Anh ở bên cạnh cũng gật đầu theo, chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên lại không nói nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước không biết suy nghĩ gì.
Lục Hướng Noãn cất kim châm cứu đi xong, thì nói chuyện mình phải về, Vương Quế Anh nghe cô nói như vậy cũng ngượng ngùng giữ cô ở lại nhà ăn cơm.
Cho nên bà ấy và Hoắc Đại Khánh tiễn Lục Hướng Noãn đi tới cửa, chẳng qua Lục Hướng Noãn không rời đi, mà quay đầu nói với Hoắc Đại Khánh để hai tay sau lưng:
“Đại đội trưởng, ngày mai cháu có thể xin nghỉ hay không? Cháu có việc cần đến huyện thành một chuyến.”
“Được, ngày mai cháu đi đường chậm một chút.” Ngay sau đó Hoắc Đại Khánh dẫn theo Lục Hướng Noãn đến văn phòng đại đội viết thư giới thiệu, bảo Lục Hướng Noãn cho vào trong túi đề phòng có người kiểm tra cô.
Cũng không biết gần đây bị làm sao, khoảng thời gian này trong huyện thành càng ngày càng quản nghiêm, giống như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra, người tuần tra trên đường nhiều hơn, khiến người ta nhìn thấy trong lòng có chút sợ hãi.
Mà Hoắc Đại Khánh hỏi cũng không hỏi được gì, hỏi tới hỏi lui chỉ nhận được một câu của bí thư là đến lúc đó ông sẽ biết, rất kín miệng với ông ấy.
Cho nên cho tới bây giờ, ông ấy đều như lọt vào trong sương mù không rõ tình hình.
Nhưng mà cho dù như vậy ông ấy vẫn không quên nhắc nhở Lục Hướng Noãn làm xong chuyện thì trở về sớm một chút, đừng ở lại trong huyện thành.
Từ biểu cảm của ông ấy Lục Hướng Noãn có thể nhìn ra được ông ấy không nói chuyện giật gân, cho nên cô tính toán ngày mai tốc chiến tốc thắng, thuận tiện lại đến nói bóng nói gió hỏi thăm với Vương Quốc An.