Những lời này giống như gáo nước lạnh hắt lên người Vương Hiểu Linh, nghe Lục Hướng Noãn nói như thế, Vương Hiểu Linh sợ mình bị bắt nên không dám tới chợ đen.
Nhưng mà không đến chợ đen, lần này mình sẽ tới uổng công, đặc biệt là hiện giờ còn nợ tiền xe của người ta, Vương Hiểu Linh bắt đầu do dự.
Lục Hướng Noãn đã nói rõ ràng cho Vương Hiểu Linh, quyền lựa chọn cũng giao tới tay cô ấy, còn làm như thế nào, hay là kết quả gì, chuyện này không liên quan tới cô.
Cho nên Lục Hướng Noãn nói xong thì xách đồ rời đi, nhưng mà đi chưa được hai bước cô lại vòng về.
Lục Hướng Noãn nhìn Vương Hiểu Linh khó chịu như cha mẹ chết, nghĩ tới phương pháp bán đồ của nữ chính trong tiểu thuyết xuyên qua cô đọc được gần đây, cô lập tức chỉ ra một con đường cho cô ấy.
…
“Không đến được chợ đen mà nói, thì đến đại viện của công nhân viên chức gần đó nhìn một lát, luôn có cơ hội.
Nhưng mà khi đi nhớ rõ hóa trang cho mình, đừng ngu ngốc để người ta nhận ra, đến lúc đó không bán được đồ, trái lại còn gây ra phiền phức cho mình.”
Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì nhanh chóng rời đi.
Sợ đi muộn một chút, trong nhà Vương Quốc An không có người, vậy hôm nay cô tới uổng phí rồi.
Đợi Vương Hiểu Linh kịp phản ứng, Lục Hướng Noãn đã rời đi không thấy bóng dáng.
Nhưng mà Vương Hiểu Linh ngh những lời Lục Hướng Noãn nói, tâm trạng không còn trầm thấp như vừa rồi, tràn ngập hứng thú ôm đồ rời đi, trong lòng tràn ngập cảm kích với Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn đã tới nhà Vương Quốc An nhiều lần, cho nên là ngựa quen đường cũ, khoảng 10-20 phút cô đã tới ngõ nhỏ nhà Vương Quốc An.
Lý Vệ Quốc ngồi ở cổng lớn hút thuốc lá sợi nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa, đúng là càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, vì thế ông ấy nhanh chóng móc kính viễn thị trong túi ra đeo vào.
Vừa nhìn lại, đây không phải là con gái Vương gia mới nhận không lâu trước sao, hai ngày trước còn lên báo nữa, lão Vương chết tiệt kia bắt được cơ hội còn đi khoe khoang một lát.
Đến bây giờ ở trong nhà ông ấy còn mấy tờ báo ngày đó, tất cả đều là lão Vương đưa tới, đúng là ăn no rảnh rỗi, nhàn đến mức trứng đau.
Thực ra là Lý Vệ Quốc ghen tị với ông ấy, ghen tị ông ấy nhận được đứa con gái ưu tú như vậy, quả thực là khiến người ta tức chết mà.
Lý Vệ Quốc nhanh chóng đứng dậy, đi tới trước mặt Lục Hướng Noãn chào hỏi: “Thanh niên trí thức Lục, hôm nay cháu rảnh rỗi, nên tới đây thăm hai vợ chồng lão Vương à?”
Phải biết rằng hiện giờ Lục Hướng Noãn là tấm gương cho mọi người học tập.
Lục Hướng Noãn nhìn trước mặt đột nhiên xuất hiện một ông già, lùi về sau hai bước theo bản năng.
Con người Lý Vệ Quốc khá thông minh, biết vừa rồi mình đã dọa tới cô, thì nhanh chóng giải thích với cô:
“Thanh niên trí thức Lục, cháu đừng hiểu lầm, bác không phải là người xấu, bác là hàng xóm và bạn của lão Vương, bác tên Lý Vệ Quốc. Hai ngày trước lão Vương còn khoe khoang với bọn bác về cháu nữa, cho nên bác mới nhớ kỹ.”
Nghe ông ấy nói như vậy, Lục Hướng Noãn mới thả lỏng cảnh giác, cố nở nụ cười nói:
“Bác Lý, chào bác.”
Lý Vệ Quốc nghe cô gọi mình như vậy, vui đến mức trái tim sắp nở hoa, trong lòng càng thêm hâm mộ ghen tị hận Vương Quốc An.
Khi ông ấy định mở miệng nói tiếp, đột nhiên có bóng người chạy tới chắn trước mặt ông ấy.
Lý Vệ Quốc nhìn thấy người chắn trước mặt mình, có chút cạn lời.
Lão già này sớm không tới muộn không tới, sao lại chạy tới lúc ông ấy đang nói chuyện với thanh niên trí thức Lục người ta như vậy, đúng là phiền muốn chết.
Khi Vương Quốc An đi làm đột nhiên nhớ tới mình làm rơi đồ ở nhà, vì thế lại vội đạp xe về lấy.
Kết quả lấy đồ xong đang chuẩn bị đạp xe rời đi, thì thấy lão già Lý Vệ Quốc đang nói chuyện với người ta, ông ấy cũng nhìn qua xem náo nhiệt.
Kết quả vừa nhìn thì ông ấy không bình tĩnh nổi, bởi vì người nói chuyện với Lý Vệ Quốc là con gái của ông ấy mà.
Vương Quốc An lo lắng lát nữa con gái của ông ấy lại bị lão già xảo xuyệt này bắt cóc, nên ông ấy nhanh chóng dựng xe chạy tới.
Vương Quốc An lập tức thay đổi sắc mặt, thân thiện nói với Lục Hướng Noãn:
“Hướng Noãn, trong khoảng thời gian này mỗi ngày mẹ nuôi con luôn nhắc tới con, cha mẹ đang chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ tới thăm con, không nghĩ tới hôm nay con sẽ đến. Mau về nhà với cha, mẹ nuôi con mà nhìn thấy con chắc chắn sẽ rất vui.”