“Cát Nhị Ngưu, nơi này không có Cát Nhị Ngưu, cô tìm nhầm chỗ rồi, cô đến nơi khác tìm thử xem.” Người phụ nữ Vương Hiểu Linh ngăn lại là Triệu Hồng Mai chủ nhiệm phụ nữ.
Người trong đại viện công nhân viên chức này bà ta quen gần hết, cho nên vừa nghe thấy cái tên này bà ta dám chắc chắn trong đại viện bọn họ không có người tên Cát Nhị Ngưu.
“Vậy làm sao bây giờ, nếu mẹ tôi biết tôi không gặp được anh Nhị Ngưu, không phải trở về sẽ đánh chết tôi sao.” Vương Hiểu Linh nói, vừa rơi lệ vừa không quên chú ý quan sát phản ứng của Triệu Hồng Mai.
Nhỡ đâu có gì đó không thích hợp, cô ấy sẽ nhanh chân chạy trốn.
Nếu không nghe hiểu con gái là có ý gì, vậy Triệu Hồng Mai làm chủ nhiệm hội phụ nữ nhiều năm như vậy quá uổng phí.
Cô gái này quanh co lòng vòng tới đây bán đồ, nhưng mà Triệu Hồng Mai đoán ra được chân tướng cũng không đi tố cáo.
Dù sao tồn tại tức hợp lý, đám dân chúng ăn không đủ no, nếu không nghĩ biện pháp khác vậy thì tất cả bọn họ đều chết đói trên giường đất.
…
Vừa vặn hai ngày trước chồng bà ta đi làm ở bên công xã dặn dò mình, chỉ cần giá không phải hơi thái quá, gặp thì mua.
Mua càng nhiều càng tốt, tuy Triệu Hồng Mai không hỏi, nhưng vẫn có thể ngửi ra được chút mùi vị không bình thường, cho nên bà ta lập tức kéo Vương Hiểu Linh sang một bên, lặng lẽ nói:
“Cô gái, tôi muốn đồ trong tay cô.”
Còn không đợi Vương Hiểu Linh mở miệng nói chuyện, Triệu Hồng Mai kéo cô ấy cao giọng nói:
“Em họ, mau theo chị về nhà đi, nếu anh họ em nhìn thấy hôm nay em tới đây, chắc chắn sẽ vui không khép được miệng.”
Vương Hiểu Linh không nghĩ tới bà ta có thể đoán được mình làm gì nhanh như vậy, nhưng mà quyết định án binh bất động, bình tĩnh ứng phó dựa vào giác quan thứ sáu của con gái đi theo bà ta.
Cùng lắm thì đến lúc đó cô ấy không cần đồ, chạy là được.
Mỗi khi Triệu Hồng Mai đi một bước đều nói với hàng xóm ló đầu ra, giống như sợ người khác không biết đây là em họ của bà ta tới thăm hai vợ chồng bọn họ.
Vương Hiểu Linh vừa mới vào nhà, Triệu Hồng Mai đã đóng cửa lại.
Nhưng mà bà ta không dám dừng một giây bảo Vương Hiểu Linh lấy đồ trên vai ra, giao dịch xong sớm thì cô ấy có thể đi sớm.
Dù sao đây là nhà ngang, phải biết rằng từ khi bà ta lên làm chủ nhiệm hội phụ nữ, đúng là gây thù chuốc oán với không ít người ở khu nhà này.
Sợ người nào luẩn quẩn trong lòng, đỏ mắt chạy đến công xã tố cáo mình, vậy thì bà ta sẽ xong đời.
Vương Hiểu Linh cũng không lề mề nữa, mở tay nải ra cho Triệu Hồng Mai xem.
Đồ trong này đều là mỗi ngày cô ấy không ngại cực khổ cõng từ trên núi xuống, vốn định giữ lại cho mình ăn qua mùa đông, nhưng mà không có biện pháp, hiện giờ trong tay cô ấy thiếu nhiều tiền.
Có hạt dẻ hoang dại còn có một ít mộc nhĩ, nấm hương khô gì đó, không nghĩ tới Triệu Hồng Mai liếc mắt một cái là coi trọng.
Nhưng hôm nay khi Vương Hiểu Linh tới cô ấy mang hơi nhiều, hơn nữa tiền trong tay Triệu Hồng Mai còn có tác dụng khác, cho nên lấy mỗi thứ một ít.
Chuyện này xem như là đơn đầu tiên của Vương Hiểu Linh, nhìn tiền trong tay cô ấy không nhịn được hôn lên một cái.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, năm nay chưa đến mùa đông cô ấy đã trả hết đồ còn nợ Lục Hướng Noãn, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt Vương Hiểu Linh trực tiếp tìm vụ làm ăn thứ hai.
Vương Quốc An ngồi trên ghế, mong mãi cuối cùng cũng tới lúc tan lầm, khi ông ấy thu dọn đồ xong chuẩn bị rời đi, lại bị bí thư gọi tới.
Chuyện này khiến Vương Quốc An vô cùng sốt ruột, nhưng mà lúc này không thể rời đi, cho nên Vương Quốc An chỉ có thể thỏa hiệp chấp nhận số mệnh, đi theo sau mông ông ấy rời đi.
Cũng may hôm nay thư ký xem như làm người, so với lúc trước vẫn luôn thao thao bất tuyệt, hôm nay chưa đến hai mươi phút là cuộc họp ngắn cỡ nào.
Chẳng qua trong quá trình nghe họp, tâm trạng của Vương Quốc An không tốt hơn chỗ nào, thậm chí còn có xúc động mắng người.
Chẳng qua bị ông ấy đè nén xuống.
Hiện giờ các đội viên sắp đói bụng uống gió Tây Bắc, kết quả hiện giờ lại muốn nhét thanh niên trí thức tới chỗ bọn họ tiếp, còn cả một đống, đến tận chín mười người.
Mỗi người đều là miệng ăn, chuyện này khiến người phía dưới sống làm sao, chỉ nghĩ thôi đã phát sầu muốn chết.
Vương Quốc An mặt ủ mày ê không biết tới cửa cục công an lúc nào, nghĩ tới lời dặn dò của vợ mình khi ở nhà, Vương Quốc An vẫn cố chống đỡ đi tìm Vương Dược Phú, con trai ruột của ông ấy.