Lưu Thúy mới nấu cơm xong, Vương Dược Phú dẫn theo vợ Lý Tiểu Uyển xách đồ đi tới, Vương gia lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
“Hướng Noãn, lúc này mới mấy ngày không gặp em, lại thủy nộn hơn nhiều rồi.” Lý Tiểu Uyển đưa đồ trên tay cho mẹ chồng, sau đó nắm lấy cánh tay của Lục Hướng Noãn vào nhà.
Mà Lục Hướng Noãn cũng biết cô ấy đang nói lời khách sáo, bởi vì cô đã sớm ngừng uống nước trong không gian, hơn nữa trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều chạy lên núi, dãi nắng dầm mưa, cho dù cô bảo dưỡng tốt tới mấy làn da đã thô ráp hơn không ít.
Nhưng mà cho dù như vậy cô cũng không hối hận, bởi vì sức lực của cô đã dần quay trở lại, cộng thêm đống vũ khí trong không gian cô cũng có thể tự bảo vệ mình.
“Chị dâu cũng vậy, lúc này mới mấy ngày không gặp, em rất nhớ chị.” Vẻ mặt Lục Hướng Noãn không đổi rút cánh tay mình ra khỏi tay cô ấy, thân thiện nói chuyện với cô ấy.
“Mẹ, mẹ nhìn xem miệng Hướng Noãn ngọt như vậy, nếu con là mẹ, con cũng ước gì có thể sủng em ấy.” Lý Tiểu Uyển quay đầu nói với Lưu Thúy bên cạnh, trong mắt tràn ngập vui vẻ.
Đúng là phù hợp với câu nói người đẹp miệng còn ngọt đến đâu cũng được yêu mến.
“Đừng hẹp hòi như vậy, mau vào rửa tay đi, chúng ta sắp ăn cơm rồi.” Lưu Thúy nhìn con dâu hẹp hòi của mình, sủng nịch nói, đúng là càng nhìn càng thích.
Lúc trước chuyện chính xác nhất mà tên nhóc thối kia làm chính là cưới Tiểu Uyển về nhà, Lưu Thúy thậm chí cảm thấy nên thắp nhang cảm ơn trên phần mộ tổ tiên nhà bọn họ.
“Vâng ạ.” Ngay sau đó mấy người đi rửa tay, mà Lục Hướng Noãn thì giúp Lưu Thúy bưng đồ ăn ra ngoài.
Tuy chỉ là mỗi người một bát mì trộn tương, trên bàn cũng không có đồ ăn dư thừa khác, nhưng trong thời gian hiện giờ đã tốt lắm rồi.
Lưu Thúy nhìn hai người đang ăn mì, vui tươi hớn hở nói: “Hướng Noãn, Tiểu Uyển, không đủ ăn mà nói, trong nồi vẫn còn, mẹ đi xới cho các con.”
Kết quả không đợi Lục Hướng Noãn và Lý Tiểu Uyển nói chuyện, Vương Dược Phú há to miệng nhai bên cạnh lập tức ghen tị, sợ anh ta bị thất sủng nên vội vàng nói:
“Mẹ, vậy con thì sao?”
Tuy là con ruột của mình, nhưng Lưu Thúy không nhìn dáng vẻ ngu ngốc này của anh ta, lập tức thay đổi sắc mặt nói:
“Một người đàn ông như con không có tay có chân à, còn cần mẹ đi sao? Muốn ăn thì ăn, không ăn thì nhanh đi làm đi.”
“Ồ…” Vương Dược Phú bị mẹ anh ta rống ấm ức nhai mì trong miệng.
Trong lòng anh ta khổ sở, nhưng anh ta không nói ra.
Chỉ có Vương Quốc An đang ăn cơm, còn không quên nhịn cười nhìn con trai ngốc tự chuốc lấy cực khổ.
Đã nhiều năm như vậy, sao anh ta vẫn còn chưa nhận rõ địa vị của mình.
Vợ ông ấy thích chính là con gái thơm tho mềm mại, mà không phải con trai cả ngốc như anh ta.
Vương Quốc An không quên lúc trước vợ ông ấy biết mình sinh một đứa con trai, trong lúc ở cữ đã buồn bực không ít lần.
Tuy Lưu Thúy nấu mì trộn tương không ngon như lúc trước Lục Hướng Noãn ăn ở Bắc Kinh, nhưng bên trong có một phần hương vị gia đình, bất tri bất giác, Lục Hướng Noãn đã ăn hết bát mì trộn tương.
Thuận tiện còn không nhịn được ợ một cái, mọi người đều dừng động tác, nhìn về phía Lục Hướng Noãn theo bản năng.
Lục Hướng Noãn bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy gương mặt đỏ lên, giống như bị lửa đốt, nóng bừng.
Nhưng mà hiện giờ da mặt cô dày, cô làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Là mẹ nuôi nấu mì trộn tương ăn quá ngon.”
“Trong nồi vẫn còn rất nhiều, mẹ lại đi múc cho con một bát.” Lưu Thúy được cô dỗ mặt mày hớn hở, cầm lấy bát muốn đến phòng bếp múc thêm một bát cho Lục Hướng Noãn.
Kết quả bị Lục Hướng Noãn ngăn lại: “Không cần không cần, mẹ nuôi, con ăn no rồi ạ.”
Sau khi nói xong, cô lại ợ một cái, Lục Hướng Noãn cảm thấy hôm nay cô mất hết mặt mũi rồi.
Vương Quốc An cười, đứng ra giải vây giúp Lục Hướng Noãn: “Bà già, đừng múc nữa, Hướng Noãn đã ăn no.”
Lưu Thúy nhìn Vương Quốc An một lát, lại nhìn Lục Hướng Noãn một lát, lúc này mới từ bỏ, bà ấy nghĩ sao muốn con gái ăn nhiều thêm một chút khó như vậy.
Gầy giống y như con khỉ, gió thổi là bay mất.
Ăn cơm trưa xong, Lưu Thúy tống cổ hai cha con Vương Quốc An và Vương Dược Phú đi thu dọn phòng bếp, mà bà ấy thì kéo Lục Hướng Noãn và Lý Tiểu Uyển vào phòng nói nhỏ.
Lưu Thúy tính toán mấy ngày này vừa vặn là thời gian kinh nguyệt của con dâu, cho nên quan tâm hỏi:
“Tiểu Uyển, khoảng thời gian này con không cảm thấy có gì khác thường à?”