Lục Hướng Noãn vốn định dùng gậy điện khiến bà Vương bị tê liệt, sau này tránh nhảy linh tinh dưới mí mắt cô, không nghĩ tới Vương Quế Anh sẽ đi tới, vì thế cô im lặng cho gậy điện vào trong không gian.
“Thím, cứu mạng.” Vẻ mặt Lục Hướng Noãn ấm ức, cố nặn ra mấy giọt nước mắt chạy tới trước mặt Vương Quế Anh tố cáo.
“Hướng Noãn, đi cùng thím, thím dẫn cháu đi tìm chú cháu, bảo chú cháu đòi lại công bằng cho cháu.”
Vừa rồi nếu bà ấy tới muộn một chút, nói không chừng thanh niên trí thức Lục đã xảy ra chuyện.
Bà ấy đã đồng ý với con trai nhất định sẽ bảo vệ thanh niên trí thức Lục thật tốt, kết quả người ta suýt nữa xảy ra chuyện dưới mí mắt của mình, Vương Quế Anh càng nghĩ càng sợ nắm tóc bà Vương đi về nhà.
Vì thế Lục Hướng Noãn cũng chạy theo cùng, còn mấy đứa con trai ngoan của bà Vương thì che đôi mắt nằm dưới đất kêu rên, hai bọn họ không thèm nhìn một cái, đi lướt qua người bọn họ.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không quên nhặt hạt dẻ rơi đầy đất của Vương Quế Anh lên, sau lưng cõng một sọt, trên tay sách một sọt.
Cũng may sức lực của cô khôi phục lại, nếu không đừng nói là hai cái sọt, cho dù là một cái cô đều khó xách lên.
Vương Quế Anh lo lắng bà Vương chạy mất, cho nên chỉ có thể ngượng ngùng để Lục Hướng Noãn chịu khổ chút.
“Ông già…”
Còn chưa đi đến cổng lớn, Vương Quế Anh đã gân cổ gọi người.
Mà người trong đội nhìn thấy cảnh này, đều tò mò đi tới.
Mọi người vô cùng tò mò, bà Vương đã làm chuyện gì chọc giận vợ của đại đội trưởng.
Nhưng mà khi thấy gương mặt xanh mét của Vương Quế Anh, bọn họ đều thức thời câm miệng lại.
Dù sao lát nữa sẽ biết, đợi thêm một lát cũng không sao.
“Tới đây.” Hoắc Đại Khánh đang ở trong sân giặt quần áo, vừa nghe thấy vợ ông ấy gọi ông ấy như gọi hồn, thì nhanh chóng rửa sạch tay muốn đi ra ngoài.
Kết quả lúc này đám Vương Quế Anh đi vào.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Hoắc Đại Khánh nhìn thấy vợ mình nắm tóc bà Vương, lông mày nhíu chặt lại.
Ông ấy biết vợ mình không phải là loại người vô cớ gây rối, nhưng hiện giờ ở trước mặt mọi người, ông ấy làm đại đội trưởng vì không mang tai mang tiếng, vẫn không thể bất công.
“Đại đội trưởng, cứu mạng.” Bà Vương nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng cầu cứu.
Dù sao cứ lăn lộn như vậy, cái mạng nhỏ này của bà ta có giữ được hay không thì khó mà nói.
Hiện giờ bà Vương muốn chạy cũng không chạy được, cho nên Vương Quế Anh ghét bỏ buông lỏng tay bà ta ra.
Hoắc Cảnh Xuyên nằm trong phòng đọc sách nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, lập tức nhắm đôi mắt lại.
“Có chuyện gì thì mau nói, bà làm như vậy còn ra thể thống gì.” May mà Hoắc Đại Khánh có tâm nhãn, trốn về sau mới không để bà Vương chạm vào ông ấy.
Nếu không ông ấy có lý cũng không thể nói rõ, bị bà ta quấn lấy.
Lúc này Lục Hướng Noãn ra sân, chỉ thấy cô không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
“Đại đội trưởng, không phải liên quan tới thím, đây là chuyện của cháu.”
Lục Hướng Noãn vừa nói như vậy, Hoắc Cảnh Xuyên ở trong phòng lập tức mở to mắt, lo lắng cho Lục Hướng Noãn anh giãy giụa xuống khỏi giường đất.
Chân không được, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn còn có tay, năm đó khi chấp hành nhiệm vụ Hoắc Cảnh Xuyên cũng phủ phục bò về trước không ít lần.
Anh cố nén đau đớn, gương mặt trắng bệch, bò từng bước về trước.
“Cháu đi lên núi nhặt hạt dẻ, trên đường trở về vừa vặn gặp người Vương gia. Chính vì chuyện lần trước, cả nhà bọn họ ghi hận cháu, sau đó mấy người chặn đường cháu. Thậm chí còn bảo Vương Lục Đào…”
Lục Hướng Noãn “hơi” ấp ủ chút cảm xúc, tiếp tục mở miệng nói:
“Bà ta sai Vương Lục Đào cường cháu, còn nói cái gì mà gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cháu không nhận cũng phải nhận.
Cũng may cháu mang theo nước ớt cay, mới không để bọn họ thực hiện được, mà bà Vương không nhìn được, muốn đánh cháu, cũng may thím tới, nếu không hôm nay cháu…”
Sau khi nói xong thì dựa vào vai Vương Quế Anh khóc ô ô ô.
Chuyện này khiến người đứng ở đây đều đau lòng, đặc biệt là Hoắc Cảnh Xuyên mới bò ra tới cửa, trên cánh tay còn nổi đầy gân xanh.
Đôi mắt anh nhìn về phía bà Vương không khác gì nhìn người chết.
Hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên rất hận mình hai chân tàn phế, không thể giết chết tên súc sinh kia.
“Sao bà Vương này vẫn không nhớ lâu như vậy?”
“Đúng là không biết xấu hổ, con nhà bà ta không có một đứa tốt nào, còn dám đánh chủ ý với thanh niên trí thức Lục.”
…