“Hướng Noãn không muốn, hay là đừng để nó gả đi, muốn trách thì trách chúng ta làm cha mẹ không có bản lĩnh, ngay cả công việc của con trai cũng không sắp xếp được.” Vương Phượng Kiều biết tử huyệt của Lục Quốc Khánh ở đâu, cố ý lấy lui làm tiến nói.
Quả nhiên Lục Quốc Khánh nghe thấy câu này trực tiếp xù lông:
“Cho dù không muốn cũng phải gả cho anh, ông đây nuôi nó nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có chút tác dụng, là lúc nó báo đáp anh.”
“Vậy bên Hướng Noãn…”
“Anh đi nói với nó, nếu tỉnh thì nên xuất viện, ở bệnh viện lãng phí nhiều tiền như thế, tiền của anh không phải do gió thổi tới.”
Sau khi Lục Quốc Khánh nói xong thì bảo Vương Phượng Kiều an tâm đợi ở nhà, sau đó đạp xe đi ra ngoài.
Vương Phượng Kiều thì có vẻ mặt âm mưu thực hiện được, muốn trách thì trách người mẹ đã chết đi của cô không dẫn cô theo cùng.
Bà ta vui sướng lấy phiếu thịt dưới đế giày ra, cầm tiền lẻ đến cửa hàng thực phẩm phụ mua thịt.
Bà ta đã đồng ý với con trai, giữa trưa nấu thịt kho tàu cho cậu ta ăn.
Lúc này Lục Hướng Noãn nằm trên giường uống nước nhìn người cha rẻ tiền trước mặt, không thèm chào hỏi một câu cứ coi ông ta như không khí.
Nhìn nhiều còn ghê tởm, gương mặt mỏ chuột tai khỉ, mắt mẹ nguyên chủ đúng là bị mù mới nhìn trúng phượng hoàng nam* ghê tởm như vậy.
*凤凰男: chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.
Thái độ này của Lục Hướng Noãn, trực tiếp chọc giận Lục Quốc Khánh: “Giáo dưỡng đều bị chó ăn hết rồi à, không biết lớn nhỏ với mẹ con.”
“Khi mẹ tôi sinh tôi đã chết, bà ta tính là mẹ gì? Ông cố chấp nói bà ta là mẹ tôi cũng được, nhưng là mẹ kế đối xử ác độc với con gái riêng.”
“Lục Hướng Noãn, con như vậy là ngay cả người làm cha như cha cũng không để vào mắt.” Lục Quốc Khánh không nghĩ tới Lục Hướng Noãn sẽ nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, trực tiếp nổi giận.
“Tôi còn tưởng cha tôi chết rồi cơ.”
“Con đang rủa cha ư.” Những lời này khiến Lục Quốc Khánh tức tới mức mí mắt giật giật, suýt nữa tức tới mức hôn mê.
“Rủa gì chứ, nói nhiều đen đủi, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Ông từng thấy người cha nào làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế không, vì con trai đưa con gái lên giường của ông già.”
“Chủ nhiệm Hồ người ta đâu kém, đời trước con đốt nhang thơm mới được người ta coi trọng, gả qua đó cũng là hưởng phúc.”
“Phúc khí này cho ông, ông muốn không.”
Lục Hướng Noãn trừng ông ta một cái, nhìn cửa phòng bệnh càng ngày càng nhiều người, cái miệng nhỏ nói không ngừng:
“Một ông già đầu trọc đáng khinh chết vợ, còn dẫn theo hai đứa con, còn nói là tôi đốt nhang thơm mới được coi trọng, sao ông không nói tôi xui xẻo tám đời mới đầu thai thành con gái ông.”
“Lục Hướng Noãn, con đúng là sống ngày lành nhiều, nên trở nên không biết tốt xấu.” Đôi mắt của Lục Quốc Khánh âm u, những lời nói ra như có như không uy hiếp.
Nếu là nguyên chủ lúc trước, vậy thì chắc chắn sẽ sợ tới mức ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Nhưng mà không may, ông ta gặp phải Lục Hướng Noãn thế kỷ 21 không sợ trời không sợ đất, khi còn nhỏ còn dám một mình ngủ trong quan tài.
“Cuộc sống không bằng heo chó của tôi cũng xứng gọi là ngày lành ư? Ngủ thì ngủ trên đất, ăn cũng là ăn cơm thừa của các người, ngay cả quần áo trên người cũng là quần áo của con gái mẹ kế dẫn theo đào thải ra, còn phải làm trâu làm ngựa cho các người. Nếu ông ngoại bà ngoại của tôi biết con gái mình tìm phải người ở rể tới ngược đãi cháu gái của bọn họ như vậy, có lẽ sẽ tức tới mức bò ra khỏi quan tài.”
Đúng vậy, Lục Quốc Khánh là ở rể, đây cũng là ký ức của nguyên chủ mà Lục Hướng Noãn mới biết được.
Mấy năm trước khi ông ngoại của nguyên chủ vẫn còn sống, là đại sư phụ của xưởng sắt thép, mà Lục Quốc Khánh là nhân viên tạm thời cấp dưới của ông ngoại cô ấy.
Khi còn trẻ Lục Quốc Khánh trông khó coi, trong nhà cũng nhiều con trai, trông cậy người nhà cưới vợ cho là không có khả năng.
Vì thế ông ta đánh chủ ý với con gái của sư phụ ông ta, lâu lâu sưởi ấm chút, còn dùng hết tiền lương của công nhân tạm thời lên người mẹ nguyên chủ, còn miệng lưỡi trơn tru dỗ mẹ nguyên chủ tìm không thấy hướng bắc, toàn tâm toàn ý luân hãm trên người ông ta.