Bởi vì bọn họ biết cho dù ngăn cản, cũng không thay đổi được gì, Lục Hướng Noãn nên làm vẫn sẽ làm.
“Thơm quá.” Vương Dược Phú hít sâu một hơi, nhìn món ăn đầy đủ hương vị trên bàn, không nhịn được cảm thán.
Vương Quốc An nhìn con trai không biết cố gắng của mình trêu gheo: “Nước dãi sắp chảy ra rồi kìa.”
Chẳng qua bản thân ông ấy cũng không khá hơn là bao, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn không rời.
Vương Dược Phú nghe cha anh ta nói như vậy, thì nhanh chóng móc khăn tay trong lồng ngực ra lau khóe miệng.
Kết quả mọi người thấy được thì cười ha ha, lúc này anh ta mới biết được mình bị cha trêu chọc, thì buồn bực muốn chết.
Nhưng mà ông ấy là cha anh ta, Vương Dược Phú không thể đánh ông ấy.
Làm cha không ra dáng của người làm cha chút nào, chỉ biết đùa con trai, Lưu Thúy trừng Vương Quốc An một cái, sau đó gắp món khoang lang đỏ ngào đường gần bà ấy nhất cho Vương Dược Phú.
“Đừng so đo với cha con, mau ăn đi, món ăn hôm nay ngoại trừ dưa leo muối mẹ làm ra, mấy món khác đều là em gái con nấu.”
Vương Quốc An tự biết đuối lý sờ mũi, nhìn Lưu Thúy không dám nói chuyện, sợ trở về bị bắt quỳ trên ván giặt đồ.
“Vẫn là mẹ tốt với con.” Vương Dược Phú không nói hai lời gắp miếng khoai lang đỏ ngào đường.
“Ăn ngon, ăn ngon, tay nghề của em gái thật tốt…” Miếng khoai lang đỏ trong miệng còn chưa nhai xong, Vương Dược Phú đã giơ ngón cái khen ngợi.
“Ăn ngon thì anh ăn nhiều một chút, đợi lần sau mọi người tới em sẽ nấu cho mọi người.”
Lục Hướng Noãn vốn hơi đói bụng, có thể là vì nấu nhiều đồ ăn hút quá nhiều khói dầu, nhìn một bàn đồ ăn này vậy mà Lục Hướng Noãn không có khẩu vị.
Lưu Thúy gắp mấy miếng thịt khô vào bát cho cô, cô nghiến răng ăn hết sau đó không ăn nữa.
Lục Hướng Noãn tính toán đợi ăn cơm xong, tiễn mọi người đi xong cô lại vào không gian ăn ít trái cây.
Hoắc Cảnh Xuyên ngồi đối diện cô tuy chú ý tới tình hình của Lục Hướng Noãn, nhưng anh không có lập trường đứng ra quan tâm nên chỉ có thể ổn định tinh thần, không nói một câu.
Chẳng qua bởi vì là đồ ăn Lục Hướng Noãn tự tay làm, Hoắc Cảnh Xuyên vất vả lắm mới muốn ăn lúc này lại như nhai sáp.
Hoắc Đại Khánh ngồi gần anh đột nhiên cảm thấy cơ thể hơi rét run, ông ấy đang vùi đầu ăn uống thỏa thích nắm chặt áo của mình.
Lúc này sắp bắt đầu mùa đông, xem ra không thể mặc quá mỏng, nhỡ đâu bị cảm lạnh vậy thì không đáng giá.
“Sau này ai cưới được thanh niên trí thức Lục, đúng là có lộc ăn.” Hoắc Đại Khánh nhai nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó cũng khen ngợi.
Ông ấy là thật lòng khen ngợi, bởi vì đồ ăn Lục Hướng Noãn làm thực sự quá ngon, khiến người ta ăn miếng thứ nhất còn muốn ăn miếng thứ hai.
Quả thực là quá tuyệt, đời này Hoắc Đại Khánh chưa từng ăn đồ ăn ngon như hôm nay.
Nhưng mà sau khi nói xong ông ấy cảm thấy không thích hợp, kịp phản ứng lại ông ấy lập tức nhớ tới chuyện lão tam nhà mình thích Lục Hướng Noãn.
Ông ấy nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên bên cạnh theo bản năng, quả nhiên ánh mắt sắc bén như dao nhìn ông ấy.
Ngay cả Vương Quế Anh cũng tức giận, ở dưới bàn dẫm mạnh lên chân Hoắc Đại Khánh.
Hoắc Đại Khánh tự biết đuối lý đau đến mức sắc mặt thay đổi, nhưng mà nghiến răng không dám phát ra tiếng.
Ừm, đều là lỗi của ông ấy.
“Hướng Noãn nhà tôi còn ít tuổi, chắc chắn còn phải đợi thêm mấy năm, nhưng mà những lời này cũng là thật, sau này không biết tiện nghi cho tên nhóc thối nhà ai.” Lưu Thúy nói thì nói như thế, nhưng mà trong lòng bà ấy không nghĩ như vậy.
Hiện giờ cho dù là ở huyện thành hay nông thôn, cùng tuổi với Lục Hướng Noãn trên cơ bản đã kết hôn, nếu không thì con đã lớn.
Dựa theo thế cục hiện giờ, hiện giờ Lục Hướng Noãn trở về huyện thành là không trông cậy được, lúc này bên cạnh không có người thân, cho nên thân là mẹ nuôi Lưu Thúy cảm thấy mình nên để bụng một chút.
Bà ấy quyết định đợi trở về sẽ đi tìm đám bạn lâu năm của mình tâm sự, nhìn xem có tên nhóc nào tuổi tác thích hợp, còn ưu tú để Lục Hướng Noãn xem mắt trước hay không.
Ít nhất trò chuyện trước, có thể ở bên nhau hay không thì nói sau, dù sao thời gian vẫn còn dài.
Con gái của bà ấy xinh đẹp còn hiền huệ như thế, cần phải tìm được người có thể xứng đôi.
Lục Hướng Noãn đang ăn cơm nghe hai người nói chuyện, không kịp phản ứng nên bị sặc, sau đó che ngực ho khan mãnh liệt.