Còn Lục Hướng Noãn thấy Hoắc Cảnh Xuyên đã rời đi, thì cơ thể đột nhiên thả lỏng, không biết vì sao hình ảnh vừa rồi vẫn luôn dây dưa mãi trong đầu không tiêu tan.
Dường như cô không còn bài xích người đàn ông này giống như lúc trước, Lục Hướng Noãn cảm thấy cô nhất định là sinh bệnh, còn bệnh không nhẹ.
…
Nên đi đều rời đi, trong nhà chỉ còn lại Lưu Thúy còn có Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn sợ Lưu Thúy ngồi trong sân nhàm chán, vì thế tìm cớ về phòng, lấy ít hạt dưa trong không gian ra mang tới cho Lưu Thúy cắn.
“Sao khoảng thời gian này vẫn còn hạt dưa vậy?” Lưu Thúy nhìn có chút kinh ngạc vui mừng.
Bà ấy thích nhất là cắn hạt dưa, nếu hạt dưa đủ nhiều, bà ấy có thể cắn cả buổi chiều không dừng.
Vừa rồi khi Lục Hướng Noãn bưng tới, đã nghĩ kỹ lấy cớ thế nào: “Khoảng thời gian trước con khám bệnh giúp người ta, người ta tặng cho con.”
Những lời này của cô là thật, từ khi cô làm bác sĩ của đại đội Hồng Kỳ xong, người trong đội thường xuyên tới tìm cô khám bệnh, đều là bệnh vặt mà thôi, đối với Lục Hướng Noãn mà nói quả thực là dễ như trở bàn tay.
Mà các đội viên thiện lương chất phác khi tới đều mang đồ có sẵn trong nhà mình cho Lục Hướng Noãn.
Phần lớn Lục Hướng Noãn nhận được đều là rau dưa, cô không ăn hết cũng không muốn để đó, cho nên có đôi khi có cô sẽ mang qua cho đám người ở khu thanh niên trí thức.
Cũng may người ở khu thanh niên trí thức đều biết cảm ơn, đám thanh niên trí thức nam lấy Vương Chí Văn cầm đầu biết một cô gái như Lục Hướng Noãn không tiện lên núi nhặt củi, cho nên khi bọn họ đi nhặt sẽ tiện nhặt luôn giúp Lục Hướng Noãn một ít.
Một đi một về như thế, quan hệ giữa Lục Hướng Noãn và khu thanh niên trí thức đã thân thiết hơn không ít.
Nhưng mà ngoại trừ Vương Ngọc Hương ra, cô ta vẫn vì chuyện của Dương Thiên Chân mà canh cánh trong lòng với Lục Hướng Noãn còn có những người khác ở khu thanh niên trí thức, ghi hận trong lòng.
“Công việc này rất tốt, ít nhất không cần xuống ruộng làm việc.” Nghe Lục Hướng Noãn nói như thế, Lưu Thúy cũng không hoài nghi, cầm lấy hạt dưa trên bàn bắt đầu cắn.
Lục Hướng Noãn sợ lát nữa bà ấy cắn miệng đắng lưỡi khô, vì thế về phòng rót cốc nước cho bà ấy.
Chuyện này khiến Lưu Thúy rất vui, dù sao là con gái tri kỷ, thường nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, vì sao bụng bà ấy mãi mà không có thai con gái?
Nhưng mà hiện giờ cũng tốt, có Hướng Noãn làm con gái, như vậy không khác gì con gái ruột, Lưu Thúy nghĩ thầm trong lòng.
Vương Dược Phú ngủ say còn chưa biết, anh ta lại bị mẹ ruột ghét bỏ lần nữa.
Nhưng mà cho dù anh ta biết, anh ta cũng không dám nói chuyện, bởi vì cha mẹ ruột của anh ta ghét bỏ anh ta đã nhiều đến mức hai tay không đếm được hết.
Chỉ vì anh ta là con trai.
Khi Lưu Thúy cắn hạt dưa, đột nhiên nghĩ tới mình còn chuyện chính chưa làm, không ăn hạt dưa nữa mở to mắt nhìn Lục Hướng Noãn.
“Mẹ nuôi, mẹ muốn nói gì cứ nói là được, đừng nhìn con như vậy…” Lục Hướng Noãn bị bà ấy nhìn chằm chằm như vậy, tay cầm cốc nước hơi run rẩy.
“Ha ha.” Lưu Thúy cười hai tiếng, nhưng ngay sau đó khôi phục lại dáng vẻ: “Hướng Noãn, con muốn tìm đối tượng như thế nào? Nói cho mẹ nuôi nghe, mẹ nuôi nhìn xem bên cạnh có người thích hợp không?”
“Phụt…” Lục Hướng Noãn bị dọa trực tiếp phun nước còn chưa nuốt vào bụng ra.
Lưu Thúy ngồi đối diện cô gặp tai ương, bị Lục Hướng Noãn phun nước đầy mặt.
Lưu Thúy dùng tay lau nước trên mặt, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Con gái, con đừng kích động như vậy mà…”
Ngay sau đó bà ấy móc khăn tay trong túi ra lau sạch sẽ mặt mình.
Cô không phải kích động, cô có thể nói là kinh hãi không?
Nhưng mà khi Lưu Thúy nói những lời này, trong đầu Lục Hướng Noãn thoáng hiện lên gương mặt của Hoắc Cảnh Xuyên.
Ngay sau đó cô lập tức lắc đầu, ném Hoắc Cảnh Xuyên ra khỏi đầu mình.
Lục Hướng Noãn cảm thấy hôm nay chắc chắn là cô sinh bệnh, nhưng mà sờ đầu phát hiện không nóng chút nào.
Cô không bị bệnh.
Lưu Thúy vươn tay lắc lư trước mặt cô mấy cái: “Hướng Noãn? Phát ngốc gì thế? Những lời mà mẹ vừa mới nói với con, con có ý nghĩ gì không?”
Lục Hướng Noãn lập tức lấy lại tinh thần nhanh chóng trả lời: “Hiện giờ con vẫn còn nhỏ, không có ý nghĩ này, đợi sau này nói sau đi mẹ nuôi.”
Đương nhiên là cô không dám nói mình muốn độc thân cả đời ra, bởi vì ở niên đại này quá kinh hãi thế tục.