Nhưng mà cô không đi ngủ mà ngồi trước bàn, vẽ kết cấu xe lăn trong đầu ra.
Thậm chí cô còn đặc biệt lục xem một ít tài liệu trong không gian.
Lục Hướng Noãn nhìn tờ giấy trên tay, đột nhiên cảm thấy tràn ngập thành tựu, đợi sáng mai giao thứ này cho Hoắc Đại Khánh đi.
Để ông ấy tìm người làm ra, sau này người nọ không cần mỗi ngày đều nằm trên giường đất nữa.
Không biết vì sao Lục Hướng Noãn nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên, sẽ nghĩ tới cốc nước trên bàn cơm giữa trưa.
Mặt cô đỏ bừng lên, giống y như bị lửa thiêu.
Vì thế Lục Hướng Noãn nhanh chóng niệm tâm chú mấy lần trong lòng, đè ép những ý nghĩ không nên xuất hiện xuống.
Cô đã sớm không còn là thiếu nữ hoài xuân mười tám mười chín tuổi gì đó, trái lại trải qua hai đời đương nhiên là cô biết tình hình hiện giờ của mình là có ý nghĩa gì.
Nhưng mà nghĩ tới đời trước cô không có điểm mấu chốt trả giá tất cả, lại rơi vào kết cục như vậy, Lục Hướng Noãn không thể nhẫn tâm đánh cược lần nữa.
Lục Hướng Noãn đi tắm nước lạnh, sau đó lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Bởi vì hôm nay cô quá mệt mỏi, hiện giờ đang che miệng ngáp.
Khi cô tung chăn ra thì thấy ít tiền bay múa trong không trung, sau đó rơi xuống đất.
Lục Hướng Noãn khom lưng nhặt số tiền lên, sau đó đếm một lát tổng cộng 5 tệ.
Đối với người có nhiều tiền như Lục Hướng Noãn mà nói, số tiền này không tính là gì đối với cô, nhưng mà ở niên đại này, 5 tệ đã là số tiền rất lớn.
Trai tráng lao động trong đội quanh năm suốt tháng làm việc mới có thể kiếm được số tiền này, số tiền này nhiều tới mức nào có thể thấy được rõ.
Lục Hướng Noãn không cần đoán cũng biết là Lưu Thúy bỏ vào, bởi vì hôm nay chỉ có bà ấy vào phòng ngủ của mình.
Lục Hướng Noãn nhìn số tiền trong tay mình một lát, chỉ cười, ngay sau đó cho số tiền này vào không gian.
“Lão Vương, ông nói xem tôi nhét tiền vào trong chăn của Hướng Noãn, con bé có phát hiện ra không?”
“Có.”
Lưu Thúy thấy ông ấy nói như vậy thì yên lòng, nhưng không biết vì sao trong lòng bà ấy cảm thấy bất an, vì thế nói chuyện trong lòng mình cho Vương Quốc An nghe.
Hóa ra hôm nay khi bà ấy nói chuyện giúp Vương Tam Ni, khiến Lục Hướng Noãn bị liên lụy vào, còn nói cái gì mà có việc tìm Hướng Noãn, lúc đó đầu óc bà ấy quýnh lên, có chút choáng váng.
Hiện giờ nghĩ lại không phải là đầu óc của mình có bệnh sao, con gái chỉ là thanh niên trí thức từ ngoài tới, trong đội có việc không đi tìm đại đội trưởng giúp đỡ, tìm con gái bà ấy làm gì.
Người không biết còn tưởng rằng trong lòng cô ấy có ý xấu, muốn thay thế đại đội trưởng, như vậy không phải là tìm việc cho con gái bà ấy sao?
Lưu Thúy cảm thấy hôm nay mình đã làm chuyện ngu ngốc, bà ấy phải nghĩ kỹ mọi chuyện mới nói ra được chứ.
Vương Quốc An lập tức phanh xe lại, quay đầu nhìn vợ mình: “Bà đúng là hồ đồ, con gái chỉ là thanh niên trí thức từ ngoài tới, bà như vậy là gây thêm phiền cho con gái.”
“Vậy làm sao bây giờ, lão Vương.” Lưu Thúy vừa nghe thấy thế thì hoảng hốt.
Cũng may Vương Quốc An biết vợ mình không có ý xấu:
“Lần sau đừng làm như vậy, lần này qua đi đợi thêm mấy ngày nữa tôi lại đến trong đội nhìn xem. Không thể để con gái của Vương Quốc An tôi bị người ta bắt nạt được.”
Vương Quốc An vẫn luôn tìm kiếm công việc cho Lục Hướng Noãn ở huyện thành, chẳng qua vẫn luôn không tìm được công việc thích hợp cho cô.
Có thì có, chẳng qua làm lao động ở xưởng sắt thép, đừng nói là một cô gái nhỏ như cô, bản thân ông ấy còn ăn không tiêu, cho nên lúc ấy Vương Quốc An đẩy công việc này đi.
Vẻ mặt Lưu Thúy nghĩ lại mà sợ gật đầu, lần sau bà ấy nhất định che kín miệng mình, những lời nào nên nói những lời nào không nên nói bà ấy phải nghĩ thật kỹ.
Lục Hướng Noãn vừa mới nằm lên giường, lập tức tiến vào mộng đẹp.
Đợi ngày hôm sau tỉnh lại, khi Lục Hướng Noãn nhìn thấy thứ màu trắng trên đồ lót của mình.
Mặt cô đỏ bừng lên nhanh chóng coi thành rác ném vào không gian, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chẳng qua trên mặt vẫn luôn có đỏ ửng mãi mà không tiêu tán chứng minh tất cả.
Mà bên kia Hoắc Cảnh Xuyên cũng không khá hơn cô chỗ nào.
Bởi vì anh cũng mơ một giấc mơ.
Nhìn thứ trên tay mình, anh mắng thầm trong lòng hai chữ súc sinh.
Nhưng mà nghĩ tới cảnh trong mơ tối qua, đôi mắt của Hoắc Cảnh Xuyên sâu thẳm, cơ thể căng cứng, chỗ nào đó trên cơ thể lại có khác thường, anh thở dài một hơi.