Khu thanh niên trí thức bọn họ cũng là hôm nay mới biết Lục Hướng Noãn bị cảm phát sốt ở bệnh viện, vốn định sáng sớm ngày mai mọi người ngồi xe bò trong đội đến bệnh viện ở huyện thành thăm cô.
Dù sao bình thường Lục Hướng Noãn giúp khu thanh niên trí thức bọn họ không ít, hiện giờ bọn họ đi thăm cô là lẽ đương nhiên.
Đặc biệt là Vương Hiểu Linh, nếu không phải Đàm Phượng Kiều kịp thời đè cô ấy lại, hôm nay cô ấy nói gì cũng phải đến huyện thành tìm Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua cô ấy quên mất một chuyện…
Đó chính là cô ấy không biết đường, xuống nông thôn lâu như vậy cô ấy chỉ tới huyện thành một chuyến, suốt đường đi cô ấy lo lắng cho Lục Hướng Noãn say xe, đâu còn nhớ tới chuyện ghi nhớ đường.
Nếu hôm nay cô ấy đến huyện thành, có lẽ ngày mai trên dưới cả đội phải đi tìm cô ấy.
Nói không dễ nghe một chút, với tình hình hiện giờ, không ấn cho cô ấy tên tuổi thanh niên trí thức chạy trốn đã xem như tốt lắm rồi.
…
Cho nên không thể không nói, trong vô hình Đàm Phượng Kiều đã cứu Vương Hiểu Linh một mạng.
“Có lẽ là có việc đi ra ngoài, ngày mai chúng ta lại đến.”
“Đồ thì sao?” Đàm Phượng Kiều nâng tay chỉ đồ nói.
Đám thanh niên trí thức nam ở khu thanh niên trí thức không tiện tới đây, một là tránh bị hiểu lầm, hai là sợ người trong đội khua môi múa mép ăn nói linh tinh.
Cho nên mọi người cùng nhau góp tiền, ngoại trừ Vương Ngọc Hương vẫn còn canh cánh trong lòng.
Do Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều cầm tiền đi đổi mấy quả trứng gà với người trong đội, xách theo tới đây.
“Đồ quý như vậy, vẫn nên mang về đi, đề phong bị người ta thấy được cầm đi mất, vậy thì quá đáng tiếc.”
“Được.”
Trong lúc nói chuyện hai người đã đi xa, chẳng qua Vương Hiểu Linh còn thường xuyên quay đầu lại nhìn phía sau.
Khi cô ấy không tận mắt nhìn thấy Lục Hướng Noãn tung tăng nhảy nhót, trong lòng Vương Hiểu Linh vẫn sẽ lo lắng.
“Thanh niên trí thức Lục, sao cháu lại tới đây, đã ăn cơm chưa? Thím đi nấu mì cho cháu nhé.” Vương Quế Anh nhìn thấy Lục Hướng Noãn tới, gương mặt tươi cười xán lạn y như đóa hoa cúc.
“Thím, thím đừng nấu, khi cháu tới đã ăn rồi ạ, hôm nay là tới đây châm cứu cho đồng chí Hoắc.”
Cùng lúc đó, Hoắc Cảnh Xuyên nằm nghỉ ngơi trong phòng nghe thấy giọng nói của người mình ngày nhớ đêm mong, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra.
“Được, thím dẫn cháu vào nhà.” Vương Quế Anh nói xong thì đi trước dẫn đường cho Lục Hướng Noãn.
“Thím, đại đội trưởng có nhà không ạ?”
“Lão già kia không biết đi đâu, suốt ngày không thấy ở nhà, người không biết còn tưởng ông ấy là quan lớn ấy chứ.”
Nhắc tới Hoắc Đại Khánh bà ấy lại đau đầu, khi ở bệnh viện còn đỡ, hiện giờ bà ấy về nhà thì nhắc mãi bên tai bà ấy muốn lấy tiền khám bệnh cho Vương Tam Ni.
Đương nhiên là bà ấy không đồng ý, Vương Tam Ni có cha có mẹ, đâu đến lượt người ngoài như nhà bọn họ giúp đỡ.
Nói một câu khó nghe, nhỡ đâu không chữa khỏi, lại bị người Vương gia đổ oan, bà ấy đi đâu nói rõ lý lẽ, đến lúc đó chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Hai vợ chồng Vương gia, bà ấy biết rất rõ.
Thực ra trong lòng Vương Quế Anh có chút ích kỷ, hiện giờ nhà mình đã thành ra như vậy, đâu còn tiền dư giúp đỡ người khác.
Lúc trước Hoắc Đại Khánh vẫn luôn lấy tiền trong nhà giúp đỡ người trong đội, bà ấy đã mở một mắt nhắm một mắt, coi như không nhìn thấy.
Ai bảo ông ấy là đại đội trưởng, ai bảo người trong đội đều tin tưởng ông ấy.
Nhưng mà chân của lão tam bị thương, không biết có thể chữa trị khỏi hay không, nếu chữa trị khỏi thì tốt, nếu không chữa trị khỏi bọn họ làm cha mẹ cũng không làm được gì.
Ít nhất cũng phải để lại một khoản tiền cho đứa bé, nếu không nửa đời sau của anh sẽ thế nào.
Ở trước mặt phải trái rõ ràng, bà ấy nhìn thấy rõ, nhưng xét đến cùng bà ấy chỉ là một người mẹ, bà ấy nghĩ nhiều nhất vẫn là con của mình.
Đặc biệt là lão tam thương từ nhỏ tới lớn.
Còn vì sao lấy tiền bọn họ tích cóp mua quan tài khám bệnh cho Lục Hướng Noãn, một là vì lão tam nhà mình, hai vẫn là lão tam nhà mình.
Lão tam thích cô, cô có thể chữa khỏi chân cho lão tam, chuyện này vô cùng đơn giản, Vương Quế Anh từ nhỏ không được học chữ vẫn hiểu rõ chuyện này.
Lục Hướng Noãn thấy bà ấy nói như vậy, cũng chỉ có thể phụ họa bà ấy hai câu.
Khi nói mấy câu này, thì đến phòng.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên râu ria xồm xoàm, khóe mắt hơi xanh, cả người giống như bị ai tàn phá trước mặt, trong lúc nhất thời hơi ngơ ngẩn.