Hiện giờ đoàn trưởng Hoắc như vậy, dựa theo lý thường anh ta nên giúp đỡ quan tâm nhiều một chút.
Vương Giải Phóng đặt mấy thứ này vào trong sọt, gạo và bột mì thì dùng dây thừng cột ở phía sau.
Anh ta tính thời gian thấy đã đến giờ thì đạp xe lắc lư, dọc đường đi lẩm nhẩm hát đến đại đội Hồng Kỳ.
Mà Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều giống như là vận may bùng nổ, vậy mà tìm được nơi người trong đội vẫn luôn chưa từng tới.
Trên mặt đất rơi đầy hạt dẻ, hồ đào.
Vương Hiểu Linh vui mừng khôn xiết nhanh chóng ném sọt xuống nhặt, kết quả cô ấy nhặt non nửa sọt Đàm Phượng Kiều ở một bên vẫn còn đứng ngốc.
“Nhanh tới đây nhặt đi, nhân hiện giờ còn chưa có người phát hiện, chúng ta cũng có thể kiếm được nhiều hơn.”
Có mấy thứ này, cuối cùng không cần lo lắng đầu xuân sang năm lại đói bụng, đến lúc đó mình ăn mặc cần kiệm, khi không làm việc một ngày một bữa, luôn có thể chịu đựng qua cuộc sống khổ cực này.
“À à à à, tới ngay.” Đàm Phượng Kiều kịp phản ứng cũng lập tức thu hồi cười ngây ngô trên mặt, sau đó theo sau Vương Hiểu Linh nhặt đồ.
Chẳng qua là căn bản không nhặt hết.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, vì thế Vương Hiểu Linh thương lượng với Đàm Phượng Kiều, bảo đám thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức cùng tới đây nhặt.
Đương nhiên chuyện này phải loại Vương Ngọc Hương ra.
Hiện giờ tất cả mọi người ở khu thanh niên trí thức đều không thích Vương Ngọc Hương, cả ngày âm dương quái khí, không biết mỗi ngày đều nghĩ gì.
Còn bày ra gương mặt thối, giống y như ai nợ cô ta tiền không trả.
Đàm Phượng Kiều cũng bị cô ta bức không chịu nổi, cho nên mang theo lương thực kết nhóm ăn cơm với Vương Hiểu Linh.
Mà đám thanh niên trí thức nam tuy có oán với Vương Ngọc Hương, nhưng không chịu nổi đám đàn ông bọn họ không biết nấu cơm, nấu món gì cũng cháy đen.
Không thể ăn thì thôi, chủ yếu là lãng phí lương thực, cho nên vì tầng nguyên nhân này, mấy thanh niên trí thức nam khác ở khu thanh niên trí thức đều cố gắng chịu đựng Vương Ngọc Hương tác quái.
Vương Hiểu Linh không phải là thánh mẫu gì, trái lại cô ấy nghĩ rất rõ.
Hiện giờ cô ấy và Đàm Phượng Kiều tách ra ăn cơm với bọn họ, tuy bọn họ không nói chuyện, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không vui.
Cô ấy và Đàm Phượng Kiều phát hiện mảnh đất này có quá nhiều thứ tốt, cho dù là hai bọn họ không ăn không uống cũng phải nhặt năm ngày sáu đêm.
Bọn họ chỉ có bốn tay.
Hơn nữa chỉ dựa vào nhặt còn chưa đủ, bọn họ còn phải cõng về khu thanh niên trí thức, một lần hai lần còn được, nhưng mà nhiều như vậy thì phải mấy chuyến.
Cô ấy và Đàm Phượng Kiều tuy có sức lực, nhưng sức lực không mạnh, mỗi lần chỉ có thể cõng một sọt.
Đến lúc đó bọn họ ầm ĩ ra động tĩnh thế tất sẽ lớn, chắc chắn sẽ khiến người trong đội chú ý, thứ này có thể rơi vào tay bọn họ bao nhiêu thì khó mà nói.
Nói câu khó nghe một chút, trong đội nhiều người càn quấy không nói đạo lý, cộng thêm hiện giờ lại là năm mất mùa, mỗi người chắc chắn đều muốn sống sót.
Nhỡ đâu bọn họ nói núi này là của đội bọn họ, không có phần của đám thanh niên trí thức ngoại lai thì sao?
Đến lúc đó hai bọn họ khóc cũng không có chỗ để khóc, có lẽ còn để lại thanh danh không tốt.
Thay vì tiện nghi cho người trong đội, còn không bằng tiện nghi cho mấy thanh niên trí thức nam ở khu thanh niên trí thức.
Ít nhất đám thanh niên trí thức như đám Vương Chí Văn có nhân phẩm không tệ, giúp đỡ lẫn nhau.
Cộng thêm vì chuyện này, chắc chắn sẽ nhớ cái tốt của cô ấy và Đàm Phượng Kiều.
Sau này nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó, bọn họ sẽ phụ giúp một chút.
Đàm Phượng Kiều nghe Vương Hiểu Linh phân tích như vậy cảm thấy có đạo lý, lập tức gật đầu bày tỏ đồng ý.
Vì thế Đàm Phượng Kiều canh giữ ở đây, Vương Hiểu Linh xuống núi vội vàng gọi người.
Sợ không tìm thấy đường trở về, cô ấy còn làm ký hiệu trên cây, chẳng qua sợ bị người ta phát hiện Vương Hiểu Linh làm che giấu rất kỹ.
Có lẽ ngoại trừ cô ấy có thể nhìn hiểu, thì không có người khác.
Cô ấy mới xuống núi còn chưa đến khu thanh niên trí thức, thì thấy phía trước có người đi xe đạp làm rơi túi đồ.
Vương Hiểu Linh chú ý tới chuyện này nhanh chóng tiến lên xem xét, cô ấy mở túi ra xem, phát hiện vậy mà bên trong là lương thực.
Phần lớn đều là lương thực tinh, trong lúc nhất thời Vương Hiểu Linh nhìn có chút không biết nên nói gì, miệng phân bố ra nước bọt, bụng cũng đồng thời sôi ùng ục.