Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 56 - Chương 56: Người Giỏi Châm Ngòi Ly Gián

Không xác định Chương 56: Người giỏi châm ngòi ly gián

Nhìn chăn rách tả tơi hơi mỏng kia, Lục Hướng Noãn nghĩ mãi không ra, sao cơ thể nhỏ bé của nguyên chủ có thể chịu đựng được qua mùa đông.

Nhưng mà không sao, nợ nguyên chủ, Lục Hướng Noãn cô sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.

“Còn thất thần như kẻ ngốc làm gì, còn không mau đỡ tôi dậy.” Cuối cùng Lục Quốc Khánh cũng nghe lọt những lời Lục Hướng Noãn mới nói, nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên nổi giận với Vương Phượng Kiều.

“Tới ngay đây.” Vương Phượng Kiều cúi đầu mắng quỷ trốn nợ kia, nhanh chóng đỡ lấy ông ta dậy.

“Lão Lục, vừa rồi em là bị con nhóc chết tiệt kia làm cho tức chết, còn chưa kịp hoàn hồn, anh đừng giận em.” Sau khi đỡ Lục Quốc Khánh về phòng, Vương Phượng Kiều lập tức khom lưng cúi đầu, lại cởi giày còn đấm lưng, còn như có như không trêu chọc Lục Quốc Khánh.

Chỉ một lát sau đã được bà ta dỗ xong, hai người ầm ĩ trên giường một lát, Vương Phượng Kiều đỏ mặt đến phòng bếp nấu cơm.

“Mẹ, hôm nay nấu món gì ngon vậy, con đã sắp chết đói rồi.” Lục Thải Liên chơi cả ngày ở bên ngoài đã trở về, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt, trên mặt là vui vẻ.

“Làm thịt kho tàu em trai con thích ăn, lát nữa ăn cơm con ăn nhiều mấy miếng.”

“Vẫn là mẹ đối xử tốt với con nhất, con về phòng nằm một lát, đợi ăn cơm mẹ nhớ gọi con nhé.” Không đợi Vương Phượng Kiều nói chuyện, Lục Thải Liên đã trở về phòng mình.

Kết quả mở cửa phát hiện con nhóc chết tiệt kia nằm trên giường cô ta ngủ ngon, lập tức khiến cô ta tức chết.

“Con nhóc chết tiệt kia, không được tao cho phép, ai cho mày ngủ trên giường tao.” Lục Thải Liên hùng hùng hổ hổ tiến lên muốn kéo Lục Hướng Noãn từ trên giường xuống dưới.

“Câm miệng, cô có thấy phiền hay không.” Lục Hướng Noãn đang mơ thấy mình trở lại hiện đại ăn lẩu với học trưởng, nói chuyện trên trời dưới đất bị đánh thức rất bực bội, biểu cảm không kiên nhẫn nhìn Lục Thải Liên vội vàng muốn tìm đường chết.

Lục Thải Liên bị cô rống còn chưa hoàn hồn, thì thấy cái miệng nhỏ của Lục Hướng Noãn nói không ngừng tiếp.

“Trông xấu không phải lỗi của cô, nhưng trông đã xấu còn tới dọa người khác là lỗi của cô. Mặt đen như than đá còn trát phấn trắng như người đã chết mười ngày nửa tháng, miệng vẽ đỏ như vậy, cô định một ngụm ăn hết mấy đứa bé à.”

Con gái của mẹ kế cũng không phải là mặt hàng tốt đẹp gì, mỗi ngày rảnh rỗi là bắt nạt nguyên chủ, nếu là khi còn nhỏ không hiểu chuyện còn có thể bỏ qua.

Nhưng mà trưởng thành càng trầm trọng hơn, dùng bàn ủi đỏ rực ấn lên mặt nguyên chủ, nếu không phải nguyên chủ thông minh, gương mặt này đã sớm bị hủy dung.

Đúng là người xấu thích tác quái.

“Lục Hướng Noãn, tao phải giết mày.” Chuyện diện mạo vẫn luôn là kiêng kỵ của Lục Thải Liên, bây giờ Lục Hướng Noãn lại dùng chuyện này chế nhạo cô ta trước mặt cô ta, cho dù là người cũng không thể nhịn được.

Cô ta lao nhanh về phía Lục Hướng Noãn bóp cổ, Lục Hướng Noãn nhân cơ hội véo mạnh chỗ người khác không thấy được, véo Lục Thải Liên đau kêu oa oa.

Sau đó đạp bụng cô ta một cái, giày cũng không kịp đi chạy ra bên ngoài.

“Giết người, chị gái của cháu muốn giết cháu.” Khi Lục Hướng Noãn gân cổ lên kêu, còn không quên làm loạn mái tóc của mình, quần áo cũng kéo xộc xệch, nhìn qua giống y như cô gái nhỏ bị người ta bắt nạt.

Vương Phượng Kiều đang bàn bạc với Lục Quốc Khánh nghe thấy tiếng gào tang của Lục Hướng Noãn, sợ tới mức gương mặt trắng bệch, hai người nhanh chóng chạy ra.

Kết quả thấy được Lục Hướng Noãn giống như người điên chạy ra bên ngoài, bọn họ muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, Lục Hướng Noãn cười xấu xa với bọn họ, sau đó mở cửa ra.

“Cứu mạng.”

“Chị của cháu muốn giết cháu.”

Tiếng cầu cứu của Lục Hướng Noãn gọi hết mọi người trong đại viện, nhìn thấy Lục Hướng Noãn như vậy bác gái Vương đau lòng nhanh chóng cởi áo mình ra, phủ thêm cho cô.

“Xảy ra chuyện gì thế, người nào muốn giết cháu?”

“Hướng Noãn, cháu mau nói đi là ai bắt nạt cháu, mấy chú thím xả giận cho cháu.”

“Là…” Lục Hướng Noãn nhìn thấy Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều đi ra thì im lặng không nói, sợ tới mức nhanh chóng chui vào trong lòng bác gái Vương, cả cơ thể run lẩy bẩy.

Mọi người lập tức hiểu rõ.

“Lục Quốc Khánh, cậu đối đãi với con gái của Ngọc Lan như vậy à, cậu làm như vậy Ngọc Lan ở phía dưới sao có thể yên tâm.” Bác gái Vương chất vấn Lục Quốc Khánh, đồng thời còn không quên an ủi Lục Hướng Noãn trong lòng.

Đúng là đáng thương.

 


Bình Luận (0)
Comment