Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hoắc Cảnh Xuyên ngồi trên xe lăn bay thẳng đến chỗ cô.
Vững vàng làm đệm thịt người cho Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên ôm cô thật chặt vào lòng, không để cô chịu chút thương tổn nào.
“Còn không buông tay.”
Vèo, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức buông lỏng tay ra, chẳng qua trong lòng bàn tay đều là hơi ấm còn sót lại, khiến trong lòng anh có chút rung động.
“Xin lỗi.”
Nhìn gương mặt có chút tức giận của cô gái nhỏ, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng thấp thỏm bất an, sợ quan hệ vất vả lắm mới hòa hoãn của hai người lại trở về như trước.
Vừa rồi khi thấy cô bị ngã, đại não của anh trống rỗng chỉ muốn bảo vệ cô.
Cũng may cô không bị thương.
Lục Hướng Noãn đứng dậy cố ý làm ra vẻ cố gắng hết sức đỡ Hoắc Cảnh Xuyên từ trên đất ngồi lên xe lăn, sau đó đẩy anh vào nhà.
“Nếu em cảm thấy…”
“Câm miệng.” Lục Hướng Noãn xoay người lấy tăm bông trong hộp thuốc bảo bối của cô ra, chấm một ít povidone.
“Khom lưng.”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ hơi hung dữ của cô, trong lòng thấp thỏm, sau đó không nói một lời làm theo.
Tuy không biết cô gái nhỏ muốn làm gì, nhưng lời nói của cô anh đều nghe.
Vừa rồi khi dìu anh dậy thì thấy áo trên lưng anh có máu, quả nhiên, khi Lục Hướng Noãn vén áo anh lên thì thấy sau lưng bị cọ trầy da, còn chảy máu.
Diện tích không nhỏ.
Hoắc Cảnh Xuyên sợ vết sẹo trên lưng mình dọa cô gái nhỏ, anh giơ tay muốn kéo áo xuống nhưng bị Lục Hướng Noãn ngăn cản.
Trong lúc nhất thời tay giơ ở giữa không trung hơi xấu hổ, cuối cùng vì không khiến cô gái nhỏ tức giận, Hoắc Cảnh Xuyên không kéo áo xuống nữa.
Để mặc Lục Hướng Noãn muốn làm gì thì làm sau lưng mình…
Phi, là dùng tăm bông bôi lên vết thương.
Sau lưng Hoắc Cảnh Xuyên rất đáng sợ, từng vết sẹo nhìn thôi đã thấy ghê người, tuy Lục Hướng Noãn đi làm ở bệnh viện nhiều năm như vậy, lúc này nhìn thấy cũng rất khiếp sợ.
Lục Hướng Noãn không thể tưởng tượng, lúc ấy bị thương anh đã dựa vào cái gì để chịu đựng.
Đột nhiên Lục Hướng Noãn cảm thấy hơi đau lòng, ngay cả động tác trên tay không khỏi nhẹ nhàng hơn.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên cảm nhận được xúc cảm mềm mại sau lưng, nghĩ tới đó là tay của cô gái nhỏ đang chạm vào, trong lúc nhất thời toàn thân đều căng cứng.
Trong lòng giống như là có mãnh thú hồng thủy gì đó lao tới.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên căn bản không bình tĩnh nổi.
Lục Hướng Noãn chà lau miệng vết thương không chút để ý hỏi: “Những vết thương này đều là vết thương do súng sao?”
“Ừm.”
Từng vết sẹo trên người đều ghi lại mỗi một bước đi của anh trong mấy năm qua, từ một tân binh không hiểu gì, cho tới bây giờ là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong quân khu bọn họ.
Anh có thể làm đoàn trưởng ở tuổi này, ở cả Hoa Quốc đã xem như là người tài giỏi.
Có thể nói thế này, mỗi một quân công trên người Hoắc Cảnh Xuyên, đều là anh dựa vào vào sinh ra tử có được.
Nếu chân của anh không bị thương mà nói, tiền đồ của anh ở bộ đội không thể đo lường.
“Ồ.”
“Em không sợ hãi à?”
“Vì sao phải sợ?” Lục Hướng Noãn hỏi ngược lại, trái lại cô còn tôn kính quân nhân vì quốc gia vào sinh ra tử như vậy.
Bọn họ hoàn toàn xứng đáng là anh hùng.
Đúng là bọn họ ở phía trước bảo vệ quốc gia, mới có bọn cô hiện giờ, thậm chí hậu bối có cuộc sống hạnh phúc.
Sau đó hai bên đều rơi vào im lặng rất lâu.
Lục Hướng Noãn ném tăm bông vào trong thùng rác, ma xui quỷ khiến nói một câu:
“Lần sau khi làm nhiệm vụ cẩn thận một chút, hồ ly có chín cái mạng, nhưng anh không có.”
“Em đang quan tâm tôi sao?” Hoắc Cảnh Xuyên lập tức bắt được trọng điểm.
Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn anh một cái, không nói chuyện, sau đó cúi đầu xem xét chân anh.
Lục Hướng Noãn sợ anh vừa ngã như vậy, lại ngã hỏng chân còn chưa khôi phục lại.
Nếu là như vậy mà nói, vậy cô còn phải điều chỉnh phương án.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn thừa nhận, cô thực sự đang quan tâm anh.
Không nói lời nào là cam chịu, lúc này Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy ngọt như ăn mật, nhưng anh biết da mặt của cô gái nhỏ mỏng nên lựa chọn im lặng.
Chẳng qua ánh mắt càng thêm dịu dàng cúi đầu nhìn Lục Hướng Noãn đang bận rộn kiểm tra chân cho anh.
Xem ra anh phải nỗ lực nhiều hơn, mau chóng khiến mình đứng dậy được.
Mấy ngày nay Hoắc Cảnh Xuyên luôn không nhàn rỗi, trải qua thời gian dài châm cứu như vậy, Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy hình như chân mình có chút tri giác.
Cho dù mỏng manh nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được, cho nên vừa đến buổi tối Hoắc Cảnh Xuyên sẽ đỡ rìa giường đất, chậm rãi đứng dậy.