Nhưng mà khi xào nước cốt, hương vị này khiến Lục Hướng Noãn bị sặc liên tục hắt xì.
Hoắc Cảnh Xuyên đang rửa rau thấy thế chống gậy đi nhanh tới, đoạt lấy xẻng nhỏ trong tay Lục Hướng Noãn, thuận tiện không quên đuổi cô ra ngoài.
Cô gái nhỏ bị sặc đôi mắt đỏ rực, khiến Hoắc Cảnh Xuyên đau lòng muốn chết.
Chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên cũng không tốt hơn chỗ nào, đợi anh ra khỏi phòng bếp đôi mắt cái mũi bị sặc đến đỏ bừng.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ này của anh, thật sự có loại cảm giác chọc người ta đau lòng, đầu óc không nhịn được nhớ tới chuyện cô thường xuyên nằm mơ vào ban đêm không lâu trước đây.
Còn chưa nghĩ lại gương mặt đã đỏ bừng lên, thậm chí nhanh chóng lan tràn tới lỗ tai.
Hoắc Cảnh Xuyên chỉ nghĩ cô vẫn cảm thấy không thoải mái, nhanh chóng chống gậy đi rót cốc nước bưng tới, nhìn cô uống hết trong lòng mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Lần sau cứ gọi anh là được.”
“Ừm.”
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lúc này mới đôi tay chống gậy tiếp tục đi rửa rau còn chưa rửa xong.
Mà bên kia hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh nhanh chóng thu xếp đồ, mang đồ tới đây.
Khi bọn họ tới Lục Hướng Noãn đang sai Hoắc Cảnh Xuyên chặt gà.
“Đại đội trưởng, thím, hai người vào nhà ngồi một lát đi ạ, sẽ xong ngay thôi.”
Kết quả hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh không nghe lời Lục Hướng Noãn nói, hai người xắn tay áo bắt đầu làm việc giúp Lục Hướng Noãn.
“Bọn họ muốn làm, thì để bọn họ làm đi.” Hoắc Cảnh Xuyên nhỏ giọng nói với Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nghe anh nói như vậy khóe mắt giật giật, đúng là “con trai tốt” của cha mẹ.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn vẫn nghe lời Hoắc Cảnh Xuyên nói, để hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh làm.
Mà cô cũng không nhàn rỗi, trực tiếp đi tới tủ bát lấy mộc nhĩ, nấm hương phơi khô ra, dùng nước ấm ngâm nó.
Đợi lát nữa khi ăn lẩu gà có thể ăn kèm.
Mùa đông ở nơi này rất lạnh, muốn ăn rau tươi là không trông cậy được, hiện giờ chỉ có thể ăn cải thảo, củ cải trắng.
…
Lục Hướng Noãn đến hầm cầm hai bắp cải thảo, cô bẻ lá vàng thối nát bên ngoài ra sau đó cầm đến phòng bếp rửa sạch.
Thực ra không rửa cũng được, trực tiếp ăn, nhưng Lục Hướng Noãn vẫn không qua được cửa ải trong lòng.
Nhưng mà cô mới ngồi xổm xuống còn chưa kịp rửa, đã bị Vương Quế Anh mắt sắc đoạt mất.
“Cô gái nhỏ sao có thể chạm vào nước lạnh, hiện giờ còn ít tuổi nếu không yêu quý bản thân, sau này già rồi sẽ chịu tội. Thanh niên trí thức Lục, cháu vào phòng ngồi đi, lát nữa thím sẽ gọi cháu.” Vương Quế Anh vừa nói vừa làm.
Khi bà ấy còn trẻ là như vậy, hiện giờ về già cơ thể không phải đau này thì đau kia, mỗi ngày lăn lộn bà ấy khổ muốn chết.
“Cháu biết rồi thím.”
Trải qua một lát bận việc, trên bàn đã đầy đồ ăn.
Ngoại trừ cải thảo, mộc nhĩ, nấm hương vừa mới chuẩn bị, còn có khoai lang đỏ cắt thành lát, miến, đậu hũ.
Đậu hũ là hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh mang tới, không biết bọn họ lấy đâu ra.
Ít nhất Lục Hướng Noãn không thấy người nào bán đậu hũ ở đại đội Hồng Kỳ.
Lục Hướng Noãn lo lắng nhiều người không đủ ăn, cho nên chuẩn bị đồ ăn đều đầy cả đĩa.
Vì thế Lục Hướng Noãn còn đặc biệt làm mấy bát nước chấm, nhưng chỉ lấy gia vị có trong nhà làm, có dầu mè, tỏi băm nhỏ, giấm chua…
Cô thích ăn tương vừng nhưng lần này không thể lấy trong không gian ra, chuyện này hơi đáng tiếc.
Bếp lò dùng để ăn lẩu gà cũng là Lục Hướng Noãn vẽ, Hoắc Cảnh Xuyên tìm người đặc biệt đặt làm, rất tiện, cho dù ăn trong phòng cũng không có khói làm sặc.
Nhưng mà chân của Hoắc Cảnh Xuyên bị thương còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên anh ăn nồi chua cay với Hoắc Đại Khánh không thích ăn cay.
Nồi cay dư lại thì bị Lục Hướng Noãn không cay không vui và Vương Quế Anh trưng dụng.
Trời lạnh như vậy, mấy người ăn ở trong phòng mồ hôi đầm đìa.
Bởi vì trước đó Lục Hướng Noãn đã ăn trong không gian, cho nên không đói lắm, hơn nữa Vương Quế Anh và Hoắc Cảnh Xuyên còn thường gắp vào bát cô.
Bát của cô bị chất cao y như núi, thậm chí hai đùi gà đều gắp vào bát Lục Hướng Noãn, lý do chính là mấy ngày nay cô chữa chân cho Hoắc Cảnh Xuyên, cô vất vả.
Tuy Lục Hướng Noãn miễn cưỡng mình thế nào, nhưng cô cũng chỉ ăn non nửa bát.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ngồi bên cạnh cô nhìn thấy cô gái nhỏ ăn no căng, vì thế không coi ai ra gì bưng bát của cô tới trước mặt mình ăn.