“Cháu… Cháu…” Lục Hướng Noãn ấp úng không nói nên lời, thực ra trong lòng ước gì bà ta chết đi, dù sao bọn họ nợ nguyên chủ một mạng.
Nhưng mà nghĩ một lát cũng không hiện thực, nếu thật sự bức bà ta chết, cô cũng không có thanh danh tốt gì ở đại viện này, tuy Vương Phượng Kiều cũng luyến tiếc tự tử.
Nhưng mà sau này còn nhiều cơ hội, không lột một tầng da của bọn họ cô không tên là Lục Hướng Noãn.
“Vậy con tha thứ cho mẹ… Sau này con… Có thể ngủ trên giường không, trên mặt đất quá lạnh.” Lục Hướng Noãn cắn môi, “thật cẩn thận” nhìn Vương Phượng Kiều.
“Hướng Noãn, lúc trước cháu luôn ngủ trên đất ư?” Bác gái Vương giống như phát hiện ra bí mật khủng khiếp nào đó.
…
“Mẹ nói trong nhà không có chỗ ngủ, bác gái, ngủ trên mặt đất khá tốt, nhưng mà hiện giờ ngủ hơi lạnh, cháu có chút không chịu nổi.” Lục Hướng Noãn nhanh chóng tốt bụng giải thích với mọi người, nhìn như là giải vây cho Vương Phượng Kiều, thực ra là kéo Lục Quốc Khánh xuống nước.
Bình thường đi làm không biết thì thôi, buổi tối luôn phải về nhà ngủ, con gái ngủ trên đất ông ta có thể không biết ư, rõ ràng là người trong đại viện đều kịp phản ứng lại.
Vốn dĩ có chút đổi mới với ông ta, hiện giờ càng thêm cảm thấy ông ta là người ra vẻ đạo mạo.
“Lục Quốc Khánh, có nhiều phòng như vậy không thể cho Hướng Noãn một cái giường sao?” Bác gái Vương đau lòng chất vấn, đứa nhỏ Hướng Noãn ngoan như vậy, sao làm cha lại không biết thương con.
“Cháu… Cháu…”
“Cậu đừng cháu cháu cháu nữa, nhà này là lúc ấy ông ngoại Hướng Noãn chia, bây giờ lại không cho Hướng Noãn ở, lương tâm của cậu bị chó ăn à.” Quả phụ họ Lâm vừa dứt lời, lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Hướng Noãn đáng thương.
“Cô bé, thím dẫn cháu đi tìm lãnh đạo trong xưởng đòi công bằng.”
“Ông ấy là cha cháu…”
“Đã là lúc này rồi, ông ta còn ngược đãi cháu như vậy cháu còn coi ông ta là cha. Nghe thím cháu nói đi, bọn thím dẫn cháu đi tìm lãnh đạo đòi công bằng.” Thấy Lục Hướng Noãn còn nói chuyện thay Lục Quốc Khánh, chị Mã không nhịn được mắng một tiếng.
Cô bé này giống hệt mẹ mình, đều là người lương thiện, nhưng mà lại không có mệnh tốt.
Lục Quốc Khánh biết nếu bọn họ thật sự dẫn Lục Hướng Noãn đi tìm lãnh đạo mà nói, vậy thì ông ta hoàn toàn xong đời, công việc có giữ được hay không thì khó mà nói.
“Hướng Noãn, là cha bị tiện nhân kia mê hoặc, cha nhất định sẽ đối xử tốt với con, cha thề, con tha thứ cho cha một lần đi.” Lục Quốc Khánh nói xong thì đạp Vương Phượng Kiều bên cạnh hai cái, vô cùng đáng thương nhìn Lục Hướng Noãn.
“Đều là lỗi của mẹ, là mẹ khốn nạn, mẹ không phải người.” Giống như người bị đá không phải là mình, Vương Phượng Kiều nhanh chóng bò dậy, ôm hết toàn bộ trách nhiệm về mình.
Không quan tâm tát mặt mình, gương mặt vốn đã sưng to như đầu heo hiện giờ kèm theo mặt đầy máu, nhìn thôi cũng thấy ghê người.
Mọi người ở đây trong nhà có đứa bé đều che mắt đứa bé, sợ dọa sợ buổi tối lại mơ thấy ác mộng.
“Vậy sau này con có thể ăn no không? Cơm thừa trong nhà cũng không đủ cho con ăn.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, còn không quên cúi đầu sờ bụng mình.
Lại có quả bom nặng hơn tung từ miệng Lục Hướng Noãn ra, mọi người đã từ lúc đầu khiếp sợ đến bây giờ trở nên bình thường, cho dù bây giờ Lục Hướng Noãn nói thêm gì bọn họ cũng không thấy bất ngờ.
Trong mấy năm nạn đói lớn, cho dù nghèo tới mấy cũng không thấy đứa bé trong đại viện bọn họ có đói bụng ăn không đủ no, càng đừng nói cuộc sống hiện giờ đã tốt hơn.
Tiền lương một tháng của Lục Quốc Khánh cũng hơn 40 tệ, nhưng nuôi sống cả nhà bọn họ không tính là chuyện khó khăn, càng khỏi phải nói lâu lâu Vương Phượng Kiều sẽ làm thịt ăn ở phòng bếp công cộng.
Hóa ra cô bé này không được ăn miếng nào, mọi người vốn đau lòng Lục Hướng Noãn lúc này càng đau lòng hơn, đứa bé không có mẹ đúng là như cải thìa trong đất, không có ai thương.
Lúc này Lục Quốc Khánh rất muốn ấn Lục Hướng Noãn xuống đánh một trận, khiến ông ta mất mặt xấu hổ trước bao nhiêu người như thế, quả thực còn khó chịu hơn muốn mạng ông ta.
Nhưng trên mặt không hiện gì, trái lại vẻ mặt bi thương:
“Con gái, đều tại tiện nhân này lừa gạt cha, tiền cha kiếm được là để con tiêu, sao có thể để con đói bụng được, sau này cha nhất định sẽ để con ăn no mỗi ngày.”
“Vậy… Như vậy… Mà nói, con sẽ tha thứ cho cha.” Lục Hướng Noãn ở sau lưng bác gái Vương ló đầu ra, ấp úng nói.