Nghe lời, cất đi, thật sự không được thì coi như bảo quản thay thím, đợi ngày nào đó thím muốn thì trả lại cho thím, được không.”
Lục Hướng Noãn nhìn một vòng bố cục xung quanh, phát hiện thật sự không có chỗ để giấu đồ, cô nghĩ tới tình thế hiện giờ nên nhanh chóng đồng ý với bà ấy.
Nếu để mấy thứ này ở lại đây, thật sự bị người ta phát hiện không cẩn thận sẽ khiến Lý Ngọc Bình mất mạng.
Lý Ngọc Bình thấy cô nhận lấy, trên mặt mới miễn cưỡng xuất hiện ý cười.
“Đúng là bé ngoan.” Lý Ngọc Bình vỗ tay Lục Hướng Noãn nói.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn lại nói chuyện với bà ấy thêm một lát, Lục Hướng Noãn nghe bà ấy kể về những chuyện khi còn trẻ của bà ấy và Mã Thành Trung, không cảm thấy phiền chán chút nào.
Thậm chí trong lòng dâng lên chút hướng tới đối với tình yêu như vậy.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ tới người đàn ông Hoắc Cảnh Xuyên kia.
Lý Ngọc Bình nhìn Lục Hướng Noãn như đi vào cõi thần tiên, bà ấy là người từng trải nên liếc mắt một cái đoán được cô đang nghĩ gì.
Vì thế nhân lúc này nói mấy lời hay thay Hoắc Cảnh Xuyên:
“Thanh niên trí thức Lục, tên nhóc Cảnh Xuyên kia là người tốt, ánh mắt thím sẽ không nhìn lầm, đáng giá để cháu gửi gắm cả đời.
Đừng nhìn thường ngày cậu ấy không nói lời nào, gương mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng cậu ấy đều là cháu.
Lần trước cháu tới đây trông thím, đôi mắt của tên nhóc Cảnh Xuyên chưa từng rời khỏi người cháu, khi cháu ngủ vừa ho khan là đau lòng muốn chết.”
“Thím, thím đã nhìn ra sao?”
Chuyện cô và Hoắc Cảnh Xuyên làm đối tượng cô không nói với bất cứ người nào, chủ yếu là cô cảm thấy không cần thiết.
Hơn nữa cũng không có ai hỏi cô.
Cô không thể tuyên dương với bên ngoài, gân cổ khắp nơi nói chuyện cô và Hoắc Cảnh Xuyên đang là đối tượng của nhau được đúng không.
Chỉ nghĩ tới hình ảnh đó, Lục Hướng Noãn đã cảm thấy trên người cô nổi đầy da gà.
“Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, tin thím đi, thím là người từng trải sẽ không nhìn nhầm. Tên nhóc Cảnh Xuyên kia, đáng để cháu gửi gắm cả đời.” Lý Ngọc Bình nói lời thấm thía.
Đợi Lục Hướng Noãn rời đi, trên đường đi về nhà trong đầu tràn ngập những lời này.
Ngày hôm qua Hoắc Cảnh Xuyên tìm được hai con thỏ còn có một con gà rừng bị đông cứng ở trên núi.
Để lại một con thỏ hoang cho nhà mình, hai con dư lại thì anh xách tới nhà Lục Hướng Noãn, nhưng mà anh cũng đã xử lý trước.
Còn bộ lông của thỏ hoang Hoắc Cảnh Xuyên giữ lại, giao cho mẹ anh.
Mùa đông ở Đông Bắc quá lạnh, anh muốn mẹ anh làm hai đôi giày bông cho cô gái nhỏ.
Là giày bông dài tới tận đầu gối.
Còn bông, vải dệt gì đó, anh đã sớm nhờ Vương Giải Phóng mua giúp.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên đến nhà Lục Hướng Noãn, Lục Hướng Noãn cũng mới từ nhà Lý Ngọc Bình trở về.
“Em mới đi ra ngoài à?” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy gương mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng, trên người còn có chút hơi lạnh thì quan tâm hỏi.
Lục Hướng Noãn trả lời: “Buổi sáng đến thăm thím Ngọc Bình, vừa mới trở về.”
“Ừm, hiện giờ thím thế nào?”
“Thoạt nhìn bình thường, nhưng có chút sinh khí hơn hai ngày trước, có lẽ là qua thời gian này sẽ đi ra khỏi bóng ma chú Thành Trung đã qua đời.
“Vậy thì tốt.” Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rẽ vào phòng bếp, đặt thịt mình xách tới lên thớt.
Còn lát nữa xử lý thế nào, ăn như thế nào, vậy thì phải xem cô gái nhỏ nói thế nào.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rời khỏi phòng bếp, Lục Hướng Noãn đã ngồi trước chậu than hơ tay.
Cho dù tay đeo bao tay vẫn cảm thấy lạnh.
“Hoắc Cảnh Xuyên.”
“Ừm.” Nghe cô gái nhỏ gọi mình, Hoắc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô.
“Vừa rồi khi em đến nhà thím, thím cho em đồ, bốn thỏi vàng hình cá còn có một cái vòng tay.”
“Cho em thì em cứ nhận lấy đi.”
“Ừm, em chỉ tạm thời bảo quản, đợi sau này sẽ trả lại cho thím ấy.” Lục Hướng Noãn nói xong thì không nói gì nữa.
Cứ thế trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, hai người đều không ai nói lời nào.
Lục Hướng Noãn nhìn chằm chằm chậu than, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn trước mặt không chớp.
Đây là cô gái nhỏ của anh, là cô gái nhỏ anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy anh nhìn cả đời cũng không thấy nhìn đủ.
Đảo mắt đã đến giữa trưa nên nấu cơm ăn.
Lục Hướng Noãn nhìn thỏ hoang còn có gà rừng Hoắc Cảnh Xuyên đặt trên bệ bếp, thì ra tay nấu súp gà hầm Tân Cương bản cải tiến.
Còn thỏ hoang đã lột da xong, Lục Hướng Noãn đặt ở trong hầm.