Bởi vì vừa rồi Vương Quế Anh nói với anh, lúc trước Lục Hướng Noãn vì đến tháng mà được đưa tới bệnh viện.
Nhưng mà rất nhanh, Vương Quế Anh đã kéo Hoắc Cảnh Xuyên như đi vào cõi thần tiên trở về hiện thực.
“Nhà thanh niên trí thức Lục có đường đỏ không?”
“Có lẽ có ạ.”
“Cái gì mà có lẽ có, thôi, hỏi con thà đừng hỏi còn hơn. Trong nhà có ít đường đỏ, mẹ đi lấy cho con. Lát nữa con mang đến nhà thanh niên trí thức Lục, dùng gừng nấu bát nước gừng đường đỏ cho thanh niên trí thức Lục uống.”
Vương Quế Anh lải nhải vào phòng, lấy hai lạng rưỡi đường đỏ bà ấy vẫn luôn giấu trong ngăn kéo, không nỡ uống ra, đưa hết cho Hoắc Cảnh Xuyên.”
“Mẹ, con đi đây.”
Không biết vì sao trong lòng Vương Quế Anh có chút không yên tâm: “Con biết nấu không, hay là mẹ đi cùng con nhé.”
“Không cần, con biết ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì quay đầu rời đi.
Đợi khi anh trở về, Lục Hướng Noãn ngủ còn chưa tỉnh lại.
Hoắc Cảnh Xuyên đi chậm vào phòng, đi tới nhìn cô một lát sau đó cầm túi nước ấm đến phòng bếp.
Hoắc Cảnh Xuyên đun nồi nước sôi, rót vào trong túi nước ấm kia, ngay sau đó anh lau khô nước phía trên, đến đầu giường của Lục Hướng Noãn nhét túi nước ấm vào trong chăn của cô.
Lục Hướng Noãn đang ngủ mơ không nhịn được tiến lại gần chỗ ấm áp kia, trên mặt xuất hiện nụ cười thỏa mãn.
Hoắc Cảnh Xuyên cười khẽ một tiếng, sau đó đi đến phòng bếp.
Anh dựa theo phương pháp mà mẹ anh dạy, nấu nước gừng đường đỏ trên bệ bếp.
Lần đầu tiên bỏ gừng vào hơi nhiều, Hoắc Cảnh Xuyên nếm thử một lát, cay đến mức anh nhíu mày, không hề nghĩ ngợi nấu thêm lần nữa.
Lần thứ hai anh lại cho quá nhiều đường, trong nồi một bát nước, anh bỏ thêm bên trong tận ba thìa đường đỏ.
Ngọt quá mức.
Hoắc Cảnh Xuyên lại làm lại, mãi đến lần thứ ba anh mới làm ra nước gừng đường đỏ khiến mình hài lòng, nhân lúc mới nấu xong còn nóng, Hoắc Cảnh Xuyên nhanh chóng bưng về phòng.
“Hướng Noãn, Hướng Noãn, tỉnh lại đi.” Hoắc Cảnh Xuyên cố gắng đè thấp âm lượng, gọi bên tai cô.
Lục Hướng Noãn ngủ đến mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn anh.
“Uống cốc nước này xong hãy ngủ tiếp.” Hoắc Cảnh Xuyên cầm gối đầu trên giường để sau lưng Lục Hướng Noãn, để cô dựa thoải mái hơn chút.
“Để em tự làm đi.” Lục Hướng Noãn nói xong muốn vươn tay nhận lấy, kết quả bị Hoắc Cảnh Xuyên né tránh.
“Nóng.” Sau khi nói xong, anh bắt đầu đút Lục Hướng Noãn đang nằm trên giường đất từng muỗng.
Dường như việc này sẽ nghiện, mãi đến khi Lục Hướng Noãn uống hết cốc nước gừng đường đỏ đó, trên mặt Hoắc Cảnh Xuyên còn có chút chưa đã thèm, sau đó lưu luyến lấy thìa ra.
“Em ngủ thêm lát nữa đi, anh đến phòng bếp, có việc gì thì gọi anh.” Hoắc Cảnh Xuyên nói.
“Ừm.” Lục Hướng Noãn đáp một tiếng, nhưng mà cô không ngủ được, lúc này bụng cũng đỡ hơn nhiều.
Lục Hướng Noãn đợi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, cô nhàm chán quá dứt khoát lấy sách y trong không gian ra đọc.
Nhưng mà nước gừng đường đỏ uống khá ngon, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở trong phòng bếp thì phát sầu với con gà rừng bị vặt lông, sợ quấy nhiễu đến cô gái nhỏ nghỉ ngơi anh lại đi tìm mẹ anh Vương Quế Anh trợ giúp lần nữa.
“Canh gà, canh gà rất dễ nấu, mẹ có niêu để nấu, lát nữa con cầm lấy đi, dùng nó để nấu canh gà.” Vương Quế Anh không nói hai lời rẽ đến phòng bếp lấy niêu bà ấy coi như bảo bối ra.
Ngay sau đó còn không quên nói cho Hoắc Cảnh Xuyên nghe biện pháp nấu canh gà kia.
Ngay sau đó Vương Quế Anh còn không quên cảm khái:
“Cơ thể của thanh niên trí thức Lục quá yếu, cho nên mỗi lần mới bị chịu tội như vậy, nếu có nhân sâm bồi bổ, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều…”
Người nói vô tình người nghe có lòng, Hoắc Cảnh Xuyên như suy tư gì đó cau mày.
Xem ra mình cần đi một chuyến.
Hoắc Cảnh Xuyên dựa theo biện pháp của Vương Quế Anh, rửa sạch sẽ gà cho vào trong nồi trước, sau đó thêm gừng tươi hành tây để khử mùi tanh.
Ngay sau đó vớt ra đặt vào trong niêu anh mang từ nhà tới, để lửa nhỏ chậm rãi đun.
Thịt gà rừng rất khó mềm, Hoắc Cảnh Xuyên đun ba tiếng mới xem như nấu xong.
Trong quá trình nấu này, Hoắc Cảnh Xuyên còn thêm nguyên liệu như nấm hương, táo đỏ vào.
Khi cái nắp mở ra mùi thơm tràn ra bốn phía trong phòng, Lục Hướng Noãn nằm trên giường đất đọc sách còn có chút thèm ăn.
Hoắc Cảnh Xuyên múc một bát đầy thịt gà, bưng tới cho Lục Hướng Noãn.